Biệt thự
Anh về nhà đứng trước cửa phòng cô định lên tiếng nhưng thấy đây là thời điểm nhạy cảm không nên giải quyết quá nhanh vội nên đã chậm quay đi bước lên phòng.
Anh lên phòng không vào thay quần áo rồi cứ nằm ịch ở trên giường mặc cho những vết thương đang gào thét, xẻ xéo da thịt làm anh đau. Trong đầu anh cứ thấy ăn năn về những gì nãy đã làm với cô không biết cô có bị di chứng tâm lí không nữa, mong sau vài ngày này cô sẽ không sợ hãi mà lảng tránh anh không anh sẽ buồn chết mất.
Anh đau khổ tâm anh đau, thể xác anh đau,chưa bao giờ anh lại cảm thấy tội lỗi với một cô gái và muốn cô ấu tha thứ như bây giờ. Không biết từ đâu ra một giọt nước nóng hổi chảy trên gò má anh. Là anh đang khóc sao? Khóc cái gì chứ?
Lúc trước khi cứu mẹ khỏi tay của tên cha tệ bạc thì khi đó anh mới quỳ rạp xuống cầu xin khóc lóc ông ta không đánh mẹ anh và kể từ đó trở đi anh không hề rơi một nước mắt nào dù khi đi đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán đi chăng nữa. Vậy mà thời điểm này anh lại rơi nước mắt vì sợ một cô gái không tha thứ cho anh....
- Haha thật nực cười.....
Anh cứ vậy chìm trong nước mắt rồi ngủ thiếp đi.
___________
Sáng hôm sau
Sau khi ngủ được một giấc rất lâu cuối cùng tâm trạng cô cũng khá hơn được một chút nhưng chỉ là vết cắn của anh mạnh quá khiến cô khá rát ở ngực. Bôi thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-loi-va-duc-vong/924403/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.