Mọi người khi làm xong công việc của mình ai nấy đều mệt mỏi dã dời sau ngày làm việc dài. Xong xuôi hết tất cả đều về phòng nghỉ. Còn anh Trịnh Thiên thì tối nay ko về vì bận việc ở công ty, cô đang ở trong phòng chuẩn bị gọi điện cho Hoắc Minh. Cô ngồi cạnh cửa sổ, giọng nói thì thầm nghe điện thoại.
- Alo Nhi Lan, ăn cơm chưa...những người ở đó có bắt nạt cậu nữa ko..
- Ừm mình ko sao, cậu ko cần lo. Mình thấy cậu lo lắng hơi thái quá rồi.
- Sao ko lo cho được, chỉ có 1 mình cậu đối phó với đám người đó thì sao mà được.
Đầu dây bên kia nói với giọng sốt sắng nhưng cũng trầm bổng dễ nghe. Hoắc Minh dựa người vào tường nhìn ra cửa sổ ngắm ánh trăng.
- Mình lo được, à mà cho mình hỏi thăm đến bác trai vá bác gái nha. 2 bác vẫn khỏe chứ.
- Ừm ba mẹ mình vẫn khỏe, nay mình mới về nước để tiếp quản công ty của ba mình haizz...
- Sao vậy Minh, nè cậu cũng là 1 người giỏi dang có thể tiếp quản công ty của ba cậu 1cách tốt nhất mà, lo gì chứ?
- Mình đang lo cho cậu thôi Nhi Lan....Cậu có thấy trăng đêm nay sáng ko.
- Ừm trang đêm nay cũng đẹp quá nhỉ.
Trong căn phòng chật hẹp, ánh sáng chói lòa của trăng chiếu vào rọi từng ngóc ngách của căn phòng. Có 1 người con gái còn son sắc, khuôn mặt buồn thiu, ánh mắt nhìn xa xăm về bầu trời tối tăm. Dường như ánh trăng cũng cảm thấy tiếc nuối cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-loi-va-duc-vong/924378/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.