Khi anh bước xuống lầu đã gặp nhũ mẫu đang đứng đó nhìn chằm chằm mình, anh biết là chuyện gì nên đã ko quan tâm và đi lướt qua bà thì bị chặn lại.
- Nhũ mẫu à, thôi đi...
- Thả nó ra đi con bé đã ko ăn gì từ tối qua rồi.
- Không
- Trịnh Thiên nếu con còn coi ta là người thân của con thì hãy nghe ta thả con bé ra đi.
- 1 khi Trịnh Thiên con quyết định 1 cái gì rồi là sẽ ko bao giờ rút lại lời nói.
- Đó là 1 sinh mạng...con ko thấy tội lỗi khi làm vậy với con bé sao. Tính mạng con người đó ko phải là cỏ rác để con thích thì dẫm lên thích thì giết đâu.
- Tại sao lại không? Cô ta dù sao cũng chỉ là 1 cái mạng quèn chết đi chăng nữa cũng có ai nhớ đến hay truy tìm tung tích cô ta đâu.
- Con nói rồi lệnh con đưa ra ko ai có quyền từ chối hay trái lệnh nên nhũ mẫu hãy thôi đi nếu ko..sự tức giận này sẽ gánh lên đầu cô ta.
- Nhũ mẫu cũng biết mà...đúng ko.
Anh đi lướt qua bà, đến chỗ bàn ăn sáng chầm chậm ngồi xuống ăn bữa sáng của mình. Mặt anh tỉnh bơ ko hề nghĩ hay quan tâm cô giờ sống chết ra sao khi ko được ăn suốt 1 ngày. Còn nhũ mẫu chỉ biết đứng đó lòng không khỏi lo lắng cho cô mà quặn thắt.
Bà bất lực đi khỏi,ngay khi bà đi Trương Kiều từ bếp ra mặt tỏ vẻ đắc ý đi đến gần anh.
- Cậu chủ à, sao nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-loi-va-duc-vong/924374/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.