5 năm sau.
Phong Lâm Vũ đặt chiếc cặp da công sở xuống bàn sofa rồi xoa đầu bé trai có gương mặt kháu khỉnh đang ngồi chăm chú đọc sách gần đó:
- Phong Đăng Bảo!Trông thấy papa đi làm về sao con không ôm hôn mừng đón papa? Lúc này thì một bé trai bụ bẫm vừa cầm trên tay chiếc bánh hamburger vừa nhai nhồm nhòam lên tiếng:
- Papa lại nhầm nữa rồi!Con đây mới là Phong Đăng Bảo còn người đang đọc sách là anh Phong Minh Viễn!
Phong Lâm Vũ liền đưa tay gãi gãi đầu:
- Bởi vì hai con là cặp song sinh lại luôn để đầu tóc ăn mặc giống nhau nên papa cứ nhầm lẫn mãi!
Cậu bé Phong Đăng Bảo liền đáp:
- Vì mami đã bảo là bọn con sẽ phải mặc đồ đôi để kiểu tóc giống nhau cho đến khi tốt nghiệp cấp 3!
Cậu bé Phong Minh Viễn liền buông quyển sách trên tay xuống rồi khẽ thở dài:
- Nếu papa lưu ý một chút thì cũng dễ phân biệt thôi mà!Trong khi con sở hữu những ưu điểm và chỉ số IQ cao từ mẹ thì em Đăng Bảo lại ngờ nghệch háu ăn như papa và nhất là con không bao giờ luôn mồm ăn uống vô độ như em ấy cả!
Cậu bé Phong Đăng Bảo nghe thế liền phụng phịu:
- Anh đừng ỷ mình sở hữu chỉ số IQ 175 và trở thành nhà khoa học nhí của viện Hàn Lâm quốc tế mà lên mặt nhé!
Phong Lâm Vũ liền xoa đầu cậu bé Phong Minh Viễn rồi cười khà khà:
- Minh Viễn à dù con có trở thành nhà khoa học nhí thì chung quy ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi/3803817/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.