Châu Tuệ dần thức tỉnh khi trời đã hừng đông,nhận ra mình vẫn còn nằm trên giường với hai tay vẫn còn bị trói giữ bởi dây thừng nhưng cơ thể đã được thay vào trang phục sạch sẽ tươm tất.
Cô nhìn về Kỳ An đang đứng xoay lưng về phía mình chầm chậm nhả từng làn khói thuốc bay lơ đễnh rồi hoảng hốt thốt lên:
- Kỳ An!Anh mau thả tôi ra!Anh định trói giữ tôi đến khi nào? Kỳ An bình thản bước về phía Châu Tuệ rồi nhoẻn miệng cười:
- Em dậy rồi à?Anh có chuẩn bị cho em ít thức ăn!Tối qua em chưa ăn uống gì cả!
Nói đoạn Kỳ An cầm trên tay hộp cháo nóng rồi nhè nhẹ đưa lên miệng thổi sau đó đút thìa cháo về phía Châu Tuệ dịu giọng:
- Ngoan!Em ăn ít cháo đi!
Châu Tuệ vội xoay mặt đi nơi khác:
- Tôi không ăn!Anh mau thả tôi ra ngay!Sao anh lại có thể đối xử với tôi như thế?
Kỳ An khẽ vuốt lên bờ má của Châu Tuệ:
- Chính vì em đã khiến anh trở thành như thế!Em luôn muốn trốn chạy khỏi anh rời xa anh kia mà!
Châu Tuệ tuôn rơi giọt nước mắt nghẹn ngào:
- Kỳ An!Anh nghĩ là làm theo cách này tôi sẽ nguyện ý ở bên anh và yêu anh sao?Anh càng làm như thế thì tôi càng cảm thấy kinh tởm anh hơn mà thôi!
Kỳ An nở trên môi nụ cười lạnh lùng:
- Châu Tuệ!Đến giờ phút hiện tại anh đã không còn trông mong gì ở em tình yêu hay trái tim của em nữa rồi!Nhưng cho dù chỉ còn là thân xác em cũng phải gắn chặt với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi/3803798/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.