Nói dứt lời thì Châu Tuệ lặng lẽ rời đi khỏi căn chung cư,Phong Lâm Vũ nhìn theo bóng lưng cô khuất dần xa mà lòng vô cùng nặng trĩu. Nhìn qua dáng vẻ ngạo mạn không một chút tỏ ra ân hận của Triệu Nhiên lúc này càng khiến Phong Lâm Vũ thêm phần căm phẫn. Hắn bước đến trừng mắt nhìn Triệu Nhiên nghiêm giọng: - Cô làm tất cả những điều xấu xa tồi tệ với người thân trong gia đình mình chỉ vì một người đàn ông thôi sao? Triệu Nhiên nghe thế liền nở nụ cười nửa miệng: - Đó là chuyện cá nhân của tôi liên quan gì đến anh?Mà anh có khác gì tôi kia chứ?Không phải trước đây anh cũng chỉ vì một tiểu tình nhân mà làm ra những chuyện tổn thương chị ta sao? Phong Lâm Vũ tiếp tục nghiêm giọng: - Không cần cô phải nhắc!Tôi tự hiểu trong quá khứ mình là một thằng đàn ông khốn nạn tệ bạc như thế nào!Nhưng tôi khác cô ở chỗ là đã tự biết bản thân mình sai trái và đang từng ngày thể hiện thiện chí muốn bù đắp tất cả tổn thương mình đã trót gây ra cho Châu Tuệ!Còn cô thì sao?Ngoại hình bên ngoài tuy xinh đẹp mà nhân cách bên trong lại thối tha chỉ xứng vứt vào thùng rác chờ đem đi phân hủy! Triệu Nhiên nghe thế liền nghẹn giọng: - Anh…Dám nói tôi như thế? Phong Lâm Vũ tiếp tục giương ánh mắt sắt như dao nhọn hướng về Trịnh Bối Y,ả ta đang run lên cầm cập quỳ co rúm trên nền nhà. Trịnh Bối Y nhìn thấy Phong Lâm Vũ đang tiến gần về phía mình thì khóc lóc van
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]