Những vệt nắng màu vàng ươm đang dần ló dạng chào đón bình minh ở phía chân trời như quả cam khổng lồ treo lơ lửng trên mặt biển. 
Triệu Nhiên dần mở mắt khi cảm nhận được sự trống trải bên cạnh mình và khi đưa tầm nhìn ra phía xa quan sát thì ả nhìn thấy Kỳ An đang đứng xoay lưng về phía mình với dáng vẻ thật trầm tư lặng nhìn những con sóng xanh biếc ngoài khơi xa cùng làn khói thuốc bay lơ đễnh. 
Triệu Nhiên vội mặc lại váy áo bước xuống xe tiến đến gần Kỳ An rồi vòng tay ôm chặt lấy anh thầm thì: 
- Kỳ An!Anh dậy khi nào? Kỳ An gạt vòng tay ôm của Triệu Nhiên ra khỏi người mình rồi tiếp tục nhả những làn khói trắng quyện theo từng cơn gió biển thoảng qua. 
Trông thấy biểu cảm mang đầy sự hối tiếc day dứt của Kỳ An lúc này càng khiến cho Triệu Nhiên thêm chua xót: 
- Kỳ An!Sự việc tối qua là do em tự nguyện!Em cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm gì về việc đó nhưng ít nhất anh đừng cư xử lạnh nhạt với em như thế có được không? 
Im lặng một lúc thì Kỳ An quẳng tàn thuốc xuống chân mình,xoay người nhìn về Triệu Nhiên rồi nhạt giọng đáp: 
- Chuyện tối qua là do tôi nhất thời không tự chủ được!Cô cũng đừng nghĩ ngợi gì quá nhiều và hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra! 
Triệu Nhiên vội vòng tay ôm lấy Kỳ An rồi thổn thức: 
- Kỳ An!Tối qua là lần đầu tiên của em!Thứ quý giá nhất của đời người con gái em đã trao cho anh rồi!Chẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi/3803768/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.