Phong Lâm Vũ giương ánh mắt đầy cương nghị nhìn về phía đối diện rồi dõng dạc nói:
- Này anh bạn!Anh có hiểu như thế nào gọi là thức thời hay không?Là khi chúng ta đánh giá đúng thời cuộc và tự mình xem xét sẽ ủng hộ nơi nào đem lại cho mình nhiều phúc lợi thỏa đáng hơn!
Phong Lâm Vũ hắng giọng rồi tiếp tục nói:
- Vì thế anh bạn phải đứng về phía tôi và cùng tôi ở chung một chiến tuyến!Tôi nhất định sẽ cung cấp đầy đủ mọi phúc lợi mà anh bạn cần!
Cứ thế Phong Lâm Vũ tốn gần 15 phút đồng hồ đứng trước cổng trang viên Châu gia chỉ để trò chuyện cùng chú chó March!
Hắn hy vọng dùng cử chỉ thân mật thu phục được March thì chú chó sẽ không lăm le hàm răng sắt nhọn ngăn cản mình vào tìm Châu Tuệ.
Thế nhưng dường như chú chó March vẫn không thèm để tâm tới bộ dạng khẩn khoản của Phong Lâm Vũ mà cứ đưa lưỡi liếm láp lấy bộ lông mềm mượt của mình.
Điều này khiến Phong Lâm Vũ cảm thấy tức khí hơn.Hắn vừa cầm trên tay túi nilon chứa đầy xương ống vừa quẳng vào cổng trang viên rồi quát lớn:
- Tao có đem thức ăn cho mày đây!Ăn xong thì ngoan ngoãn hơn nhé!
Chú chó March liền gặm lấy những khúc xương ống rồi nhai sừng sực ngon lành khiến cho Phong Lâm Vũ cảm thấy rất hả dạ.
Hắn liền tòm tèm mở lấy cánh cổng trang viên định bước vào bên trong thì chú chó March lại sủa vang inh ỏi khiến cho Phong Lâm Vũ cảm thấy vô cùng tức tối:
- Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi/3803760/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.