Đã hơn ba ngày từ lúc nhập viện và nghe qua tin mình đã sảy thai,Tiệp Trân vẫn chưa thể nguôi ngoai nỗi đau mất con mà cứ mang gương mặt vô hồn lặng lẽ rơi dài những giọt nước mắt đau xót.
Cảm nhận được tình mẫu tử trong bụng mình chưa được bao lâu thì lại bị chính cha ruột của nó tước đi mạng sống.Càng nghĩ về Đặng Thiên thì Tiệp Trân lại càng căm hận và không thể nào tha thứ cho hắn ta.
Ả tự hỏi giờ đây mình còn lại gì khi dung nhan bị tàn phá thảm hại,đứa con vô tội thì lại vừa mới mất đi,hàng ngày phải ghánh lấy nỗi đau tinh thần và thể xác trên cơ thể thân tàn ma dại.
Ả hy sinh cả thanh xuân đời người con gái,thể xác và trái tim mình cho một người đàn ông rốt cuộc chỉ để đổi lấy những điều này thôi sao? Trong khi ả đang đau đớn không ngừng vì mất đi đứa con thơ thì Đặng Thiên lại sắp sửa kết hôn tay trong tay hạnh phúc cùng một người phụ nữ khác ư?
Tại sao con ả lại phải nhận lấy một cái chết oan uổng đến vậy?Tại sao chỉ có mình ả là phải ghánh lấy những sự tổn thương và bất công như thế?
Càng tự hỏi lòng thì Tiệp Trân lại càng không cam tâm,ả lau đi giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy những vết sẹo dọc ngang rồi nở nụ cười vô hồn:
- Đặng Thiên!Tôi sẽ không để cho anh được toại nguyện đâu!Anh sẽ phải trả giá cho cái chết tức tưởi của con tôi!
Tiệp Trân long lên tia mắt đầy hờn căm khi nghĩ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi/3803737/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.