Khải lão gia bàng hoàng trước những lời Đặng Thiên vừa thốt lên.Ông đưa tay ôm lấy lồng ngực đang đau nhói,run run chỉ vào mặt Đặng Thiên:
- Mày…Mày dám giam cầm hành hạ A Vũ hơn một tuần qua?Đặng Thiên!Xem như tao đã nhìn nhầm mày!Mày mau thả A Vũ ra ngay!
Đặng Thiên trợn mắt đáp lời bình thản:
- Không thích thả!Khi nào nó tắt thở hoàn toàn thì tôi mới thả nó ra!
Khải lão gia giận dữ quát lớn:
- Thằng khốn kiếp!Được rồi!Nếu mày vẫn giữ thái độ ngang ngược như thế thì đừng trách tao!Tao sẽ đến đồn cảnh sát báo lại tất cả hành vi phạm pháp của mày!Mày không những mua bán chất cấm mà còn giam giữ người trái pháp luật!
Trong khi Khải lão gia định quay gót rời đi thì Đặng Thiên đã dí chặt họng súng vào giữa trán của ông kèm theo nụ cười nửa miệng:
- Lão già!Ông định đi đâu? Khải lão gia sửng sốt nhìn về đứa cháu trai do một tay mình nuôi lớn từ thời thơ ấu đang chĩa họng súng vào đầu mình.
Đứa cháu đã khóc trong vòng tay ông gọi cha ơi mẹ ơi nức nở trong đám tang của anh cả,đứa cháu chạy lon ton trong sân vườn ôm chầm lấy ông mừng rỡ mỗi khi ông đi làm về.
Đứa cháu khiến ông thức trắng đêm canh chừng mỗi khi lên cơn sốt lúc trái gió trở trời,đứa cháu từ khi bé thơ đến lúc trưởng thành luôn quấn quýt bên ông không rời đang thẳng thừng chĩa họng súng sắc lạnh về phía ông.
Khải lão gia rưng rưng nước mắt nhìn về phía Đặng Thiên như không muốn tin vào sự tàn nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi/3803734/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.