Cho đến hôm nay đã hơn một tuần kể từ ngày Khải lão gia không nhận được thêm bất kỳ tin tức nào từ Phong Lâm Vũ. 
Lời trấn an ban đầu của Đặng Thiên cho rằng quý tử nhà ông đã đưa tiểu mỹ nhân nào đó ra nước ngoài du lịch đã không còn đủ sự hợp lý để giúp ông tránh được sự hoài nghi đầy lo lắng lúc này. 
Hơn ai hết Khải lão gia hiểu rõ dù con trai mình có hành xử ngẫu hứng đến đâu cũng không thể tự cắt đứt liên lạc với người nhà trong thời gian dài như vậy được. 
Ông bắt đầu sai thuộc hạ truy tìm tung tích về Phong Lâm Vũ và cũng đã báo việc con trai mình bỗng dưng mất tích cho phía cảnh sát vào cuộc điều tra. 
Khải lão gia không ngừng thấp thỏm âu lo và ngày đêm cầu mong Phong Lâm Vũ vẫn bình yên vô sự. 
Vợ ông mất cách đây hơn hai mươi năm,khi ấy Phong Lâm Vũ chỉ vừa tròn 6 tuổi,ông một thân một mình gà trống nuôi con đến tận bây giờ. 
Mặc dù luôn tỏ ra nghiêm khắt trong việc nuôi dạy con cái và luôn la mắng trừng phạt Phong Lâm Vũ mỗi khi hắn phạm phải sai lầm nhưng hơn ai hết ông hiểu được tình thương và sự quan tâm của mình dành cho con trai không giống như những gì ông thường thể hiện ra bên ngoài. 
Ông chỉ có một mụn con thôi,nóng giận la mắng rồi thôi chứ làm sao thoát khỏi quy luật nước mắt luôn chảy xuống.Đối với ông mà nói Phong Lâm Vũ quan trọng hơn bất kỳ báu vật nào trên cõi đời này. 
Ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi/3803732/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.