Phong Lâm Vũ chết lặng khi nghe qua lời Kỳ An vừa nói mà run giọng hỏi:
- Anh…Anh vừa nói gì?Châu Tuệ đã sảy thai? Kỳ An vội siết chặt lấy cổ áo của Phong Lâm Vũ rồi nghiến giọng:
- Phải!Cô ấy đã vì quá đau lòng trước sự ra đi đột ngột của mẹ mình nên đã sảy thai!Đó là con của mày!Những hành động ngu xuẩn của mày đã gián tiếp hại chết đứa trẻ vô tội ấy!
Phong Lâm Vũ tự lẩm nhẩm kèm theo giọt nước mắt lăn dài trong sự bàng hoàng:
- Con…Con của tôi…Con của tôi đã chết rồi…
Kỳ An vẫn nhìn về phía Phong Lâm Vũ với ánh mắt căm phẫn:
- Mày thậm chí không một chút quan tâm mà luôn nghi ngờ nhân phẩm của cô ấy theo sự chủ quan của bản thân mình!Ngay cả việc Châu Tuệ vì giải cứu mày thoát khỏi sự uy hiếp của Bạch Tử Kỳ mà phải đánh đổi cổ phần của Thời Đại và bị chém đứt lìa một ngón tay!Bây giờ thì mày đã hiểu rõ nguyên do vì sao cô ấy luôn phải mang găng tay che đi bàn tay trái không lành lặn rồi chứ?
Kỳ An trừng mắt nhìn về phía Tiệp Trân rồi gằn giọng:
- Mày thử hỏi xem con đàn bà khiến mày mê đắm bất chấp tất cả mọi thứ vì ả có sẵn lòng bị chặt mất đi một ngón tay vì mày hay không?Hỏi thử xem ả có dám không?
Tiệp Trân nghe thấy thế thì vội dập đầu xuống đất khóc thét van xin:
- Tôi biết tội rồi!Làm ơn tha mạng!Xin tha mạng cho tôi!
Phong Lâm Vũ nhìn về phía Kỳ An với ánh mắt khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi/3803727/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.