Sau một hồi được cha khuyên ngăn thì Bạch Tử Kỳ đành hậm hực cố kiềm nén ý định trả thù đang dâng tràn lên đại não.
Mỗi lần nhắc đến hai từ “Châu Tuệ” là dường như trong mắt hắn lại long lên tia lửa bệnh hoạn của khoái cảm như muốn giết người đến nơi.
…
Tại phòng hồi sức sau phẫu thuật ở bệnh viện Bắc thành.
Phong Lâm Vũ dần hồi tỉnh sau khi hết tác dụng của thuốc gây mê.
Hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tỉnh lại là Châu Tuệ đang mệt mỏi gục đầu bên giường bệnh ngủ thật say.
Phong Lâm Vũ đưa tay vuốt khẽ lên mái tóc của cô và điều này vô tình làm cho Châu Tuệ thức giấc.Cô đưa tay giụi mắt và muốn bật khóc ngay vì vui mừng khi thấy cuối cùng Phong Lâm Vũ đã tỉnh dậy:
- Phong Lâm Vũ!Anh thấy trong người như thế nào rồi? Phong Lâm Vũ gắng nở nụ cười đáp lại giọng thật yếu ớt:
- Vẫn còn đau…Đau lắm!
Châu Tuệ xoa lên tay hắn động viên:
- Anh vừa mới trải qua cuộc đại phẫu hơn 10 tiếng đồng hồ nên sức khỏe chưa thể ổn định ngay được đâu!Trong những ngày này tôi sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc cho anh.Cám ơn anh vì đã thay tôi hứng chịu nhát chém ấy!Nếu không thì người nằm trên giường bệnh ngay lúc này đã là tôi rồi!
Phong Lâm Vũ khẽ xua tay như muốn ám hiệu Châu Tuệ không cần phải bận lòng.Đấy cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ tràn đầy bao niềm hạnh phúc xen lẫn sự biết ơn của cô dành cho mình.
Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi/3803672/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.