Chương trước
Chương sau
Nghe qua lời đồng thuận từ ảnh đế Du Sơ khiến cho Phong Lâm Vũ vui mừng như muốn nhảy cẫng lên đến nơi.

Hắn đưa tay vỗ lên vai ảnh đế không ngừng cảm kích:

- Như vậy là xem như chúng ta đã thỏa thuận thành công!Tôi sẽ hạ lệnh cho Hạo Quân hộ tống hai vị đến khách sạn The Shilla nhận phòng trong tối nay!

Sau khi Hạo Quân cùng phụ giúp di chuyển hành lý của vợ chồng ảnh đế Du Sơ rời khỏi khách sạn thì Phong Lâm Vũ lại nghênh ngang vừa đi vừa huýt sáo bấm thang máy dựa theo số phòng trên thẻ từ để tìm đến phòng khách sạn vừa mới chuyển đổi thành công.

Khi vừa bước ra khỏi thang máy thì Phong Lâm Vũ đã nhìn thấy Châu Tuệ cùng Kỳ An đứng trò chuyện vui vẻ trước cửa phòng khách sạn.

Vừa trông thấy dáng vẻ có phần ngạo nghễ của Phong Lâm Vũ thì Châu Tuệ đã thảng thốt kêu lên:

- Phong Lâm Vũ!Sao anh lại có mặt ở đây?

Phong Lâm Vũ nhếch môi cười rồi đưa ra trước mặt Châu Tuệ chiếc thẻ từ phòng khách sạn:

- Em nhìn cho rõ đi!Phòng anh là 1025,anh chỉ đang đi vào phòng của mình thôi!

Châu Tuệ vẫn chưa hết ngạc nhiên:

- Phòng 1025 vốn dĩ là của cặp vợ chồng nghệ sĩ cơ mà,sao bây giờ lại chuyển thành phòng của anh?

Phong Lâm Vũ đưa tay vuốt khẽ lên bờ má của Châu Tuệ rồi cười khảy:

- Không có gì là khó giải quyết đối với chồng em đâu cô bé à!

Châu Tuệ bực dọc hất tay của Phong Lâm Vũ sang một bên,Kỳ An trông thấy hành động trêu chọc của hắn dành cho Châu Tuệ thì liền nghiêm giọng:

- Phong thiếu gia!Châu Tuệ đã nhiều lần từ chối anh một cách dứt khoát,cớ sao anh cứ mãi sử dụng những chiêu trò làm phiền cô ấy như vậy?

Nghe qua câu nói của Kỳ An thì Phong Lâm Vũ liền sấn bước đến gần đưa chiếc thẻ từ khách sạn ra trước mắt anh rồi gằn giọng:

- Phòng tao thì tao ở liên quan gì đến mày?

Nhận thấy những lần chạm mặt giữa hai người đàn ông này không cãi nhau thì cũng đánh đấm tơi tả nên Châu Tuệ đành đứng ra hòa giải:

- Kỳ An à anh về phòng nghỉ ngơi đi!Cứ mặc kệ anh ta!

Phong Lâm Vũ nhìn về phía Kỳ An vẫn chưa hết khiêu khích:

- Làm sao tao có thể để Châu Tuệ ở cạnh phòng một con sói háo sắc như mày?Ban đêm ban hôm ai biết được mày sẽ định giở trò gì chứ?

Kỳ An giữ vẻ điềm nhiên đáp lời:

- Anh cho rằng ai cũng sẽ có những hành động thiếu đứng đắn như mình sao?

Nghe qua cụm từ “thiếu đứng đắn” của Kỳ An vừa mới thốt ra khiến Phong Lâm Vũ cảm thấy hơi chột dạ.

Hắn nhớ đến đêm định mệnh giữa mình và Châu Tuệ xảy ra tại khách sạn Brunei ba năm trước cũng là do men say đưa lối đã khiến hắn sang nhầm phòng cô và chiếm hết tiện nghi của cô đêm đó.

Kỳ An buông đôi lời sắt mỏng xong thì trở vào phòng đóng cửa lại.Tiếp theo đó Châu Tuệ cũng bước vào trong phòng đóng mạnh cửa mặc cho Phong Lâm Vũ đứng bên ngoài kêu lên oai oái:

- Châu Tuệ!Anh đến đây cũng chỉ vì muốn trông chừng bảo vệ em thôi!Anh là đàn ông nên hiểu hết suy nghĩ và bụng dạ của Kỳ An dành cho em!Sao em luôn nghĩ đơn thuần hắn ta đối với em chỉ như người bạn tốt thế hả?

Đáp lại những tiếng kêu la thất thanh của Phong Lâm Vũ chỉ là sự im lìm của không khí xung quanh.

Phong Lâm Vũ cảm thấy không được ai đoái hoài liền dùng thẻ từ mở cửa phòng với dáng vẻ vô cùng hậm hực.



Bây giờ đã là 12 giờ khuya.

Phong Lâm Vũ nằm lăn qua lộn lại trên giường vẫn không sao chợp mắt được.

Nghĩ đến vẻ rạng ngời hạnh phúc của Châu Tuệ khi sánh bước cùng Kỳ An và thái độ hằn học cứ muốn xua đuổi hắn như né tránh tà khí của cô khiến hắn càng tức điên lên.

Rõ ràng trước đây cô yêu hắn đến cuồng si như thế sao có thể quay ngoắt 360 độ dứt khoát tuyệt tình thế kia?

Càng nghĩ Phong Lâm Vũ lại càng không cam tâm mà vùi đầu vào gối đưa hai chân quẫy đạp lên giường không ngừng.

Biết thế nào cũng không ngon giấc đêm nay,Phong Lâm Vũ định bụng ra trước quầy bar của khách sạn làm vài ly Whisky để xua tan đi tất cả sự bức bối trong nội tâm hiện tại.

Vừa bước ra từ buồng thang máy đến khu vực đại sảnh Phong Lâm Vũ bỗng tá hóa tam tinh khi cậu bé da màu thả ngay xuống dưới chân hắn con vật không chân đang trườn bò trên mặt thảm.

Phong Lâm Vũ hoảng thần chạy vọt đến quầy lễ tân rồi kêu lên thất thanh:

- Á á á…Rắn!Có rắn kìa!

Hai nữ nhân viên đứng ở quầy lễ tân che miệng cười rồi đáp lời:

- Ngài đừng sợ!Đó chỉ là đồ chơi trẻ con thôi mà!

Nghe nhân viên lễ tân nói thế Phong Lâm Vũ liền lấy lại vẻ trấn tĩnh rồi bước về gần hơn phía cậu bé thăm dò.

Lúc này một cậu bé da màu khoảng 3 tuổi mặc trên người bộ yếm có dáng vẻ bụ bẫm trông khá đáng yêu xoay xoay con rắn đồ chơi trong tay rồi nở nụ cười như muốn chế giễu sự nhát gan của hắn.

Phong Lâm Vũ tức khí liền đứng chống nạnh trước mặt cậu bé rồi hét toáng lên:

- Con nít con nôi khuya lơ khuya lắc sao không về phòng ngủ mà còn nghịch ngợm vậy hả?

Cậu bé bị mắng liền tròn xoe mắt ngẩn ngơ nhìn về Phong Lâm Vũ rồi tủi thân òa khóc nức nở.

Lúc này người đàn ông mặc trên người trang phục Ả Rập cũng đang bước đến.

Trông thấy con trai mình đang khóc òa cùng thái độ sừng sộ của Phong Lâm Vũ hiện tại ông ta liền văng ra hàng loạt ngôn ngữ bản xứ bênh vực cậu con trai.

Phong Lâm Vũ cũng chẳng hiểu ông ta muốn nói giống ôn gì nhưng đại loại nghĩ thầm chắc là đang chửi hắn.

Chợt nhìn thấy con rắn đồ chơi bò ngoe nguẩy dưới đất lúc này Phong Lâm Vũ bỗng lóe lên trong đầu tia sáng.

Hắn cầm con rắn đồ chơi trong tay rồi toe toét cười nhìn về phía người đàn ông Ả Rập tỏ vẻ thương lượng:

- Sell it to me!

Người đàn ông Ả Rập dường như hiểu được tiếng Anh,ông ta tròn mắt ngạc nhiên:

- Do you want to buy it?

Phong Lâm Vũ gật đầu lia lịa:

- Yes!Sell it to me!Please!

Người đàn ông Ả Rập chưa kịp phản ứng gì thêm thì đã bị Phong Lâm Vũ giúi vào trong tay mình 500 usd.

Tuy chỉ là món đồ chơi trẻ con không đáng giá nhưng lại đổi được khoản tiền hời khiến cho người đàn ông Ả Rập vô cùng cảm kích mà kêu lên:

- That’s wonderful!

Trông thấy người đàn ông Ả Rập bế bồng cậu con trai rời đi hí hửng vì khoản tiền hời thì Phong Lâm Vũ lại xoay vòng con rắn đồ chơi trên tay rồi nở nụ cười khoái chí:

- Châu Tuệ!Có trò vui dành cho em rồi!



Châu Tuệ đang nằm thiu thiu ngủ trên giường thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa phòng liên tục:

- Thưa quý khách!Tôi là phục vụ của khách sạn!Quý khách đã cho gọi thức ăn khuya nên tôi đã mang đến đây!

Châu Tuệ liền ngồi dậy khoác vào áo choàng ngủ rồi tiến đến gần cửa phòng nói vọng ra:

- Tôi không gọi thức ăn khuya!Chắc là có sự nhầm lẫn gì ở đây rồi!

Từ bên ngoài nhân viên phục vụ vẫn vang lên giọng nói:

- Xin phiền quý khách mở cửa phòng kiểm tra giúp tôi lần nữa ạ!

Dù cảm thấy khá phiền phức nhưng Châu Tuệ vẫn muốn kiểm chứng xem vì sao nhân viên phục vụ lại có sự nhầm lẫn trong việc nhận đơn hàng như vậy.

Khi cô vừa mở cửa ra thì bất ngờ Phong Lâm Vũ đã đẩy xe phục vụ thức ăn xông vào phía bên trong phòng đồng thời đưa tay khóa chặt lại chốt cửa.

Châu Tuệ ngỡ ngàng hét toáng lên:

- Phong Lâm Vũ sao lại là anh chứ?Rõ ràng lúc nãy là giọng của người nữ phục vụ mà!

Phong Lâm Vũ đẩy xe phục vụ thức ăn sang một góc phòng rồi bước đến nhìn Châu Tuệ đầy ngạo nghễ:

- Chỉ nói hai ba câu mà được thưởng đến 200 usd,tất nhiên nữ nhân viên phục vụ phải giúp anh gọi em rồi!

Châu Tuệ tiếp tục gào vang:

- Anh vô sỉ!Bỏ tiền mua chuộc cả nhân viên khách sạn?

Phong Lâm Vũ vuốt khẽ lên bờ má đang ửng đỏ vì tức giận của Châu Tuệ rồi thì thầm vào bên tai cô:

- Anh chính là vô sỉ!Vì thế sẽ tiếp tục làm những việc không dành cho người quân tử bên cạnh em tối nay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.