Sáng hôm sau khi Phong Lâm Vũ tỉnh giấc thì thấy Châu Tuệ đang vòng tay ôm chặt mình say ngủ.
Hắn khẽ thở dài khi hình dung lại tất cả sự việc diễn ra tối đêm qua và không khỏi tự trách bản thân không biết tự kiềm chế đã vượt quá giới hạn cùng Châu Tuệ.
Phong Lâm Vũ gạt vòng tay ôm của Châu Tuệ sang một bên rồi lẳng lặng mặc lại quần áo.
Hành động của hắn vô tình làm Châu Tuệ thức giấc.Cô vội đưa tay níu lấy Phong Lâm Vũ rồi khẽ cười:
- Chồng à!Tối đêm qua chúng ta đã…
Phong Lâm Vũ lạnh nhạt hất tay Châu Tuệ sang một bên rồi vội ngắt lời cô:
- Chuyện tối qua là do tôi không biết tự chủ!Cô đừng nghĩ ngợi nhiều mà hãy quên đi!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ bước ra khỏi phòng,hắn không màng đến tâm trạng chưa kịp định thần do quá ngỡ ngàng xen lẫn sự hụt hẫng của Châu Tuệ lúc này.
Cô nhìn lên những dấu hôn đỏ rải rác trên cơ thể,cảm giác dính nhớp mùi vị của Phong Lâm Vũ vẫn còn động lại bên dưới đều là sự thật và đêm mây mưa hoang lạc giữa cô cùng hắn đêm qua cũng không phải là mơ.
Chỉ là sau khi cùng nhau ân ái đều mà Phong Lâm Vũ có thể thừa nhận với cô đó chỉ là do hắn không biết tự chủ lấy mình.Đồng nghĩa với việc hắn cho rằng tất cả những gì xảy ra tối qua chỉ là một sự cố không đáng có mà không cần phải lưu luyến gì thêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]