Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi khiến Châu Tuệ giật mình tỉnh giấc.
Cô nhìn lên đồng hồ thì đã thấy điểm 7 giờ sáng.Đêm qua cô mãi thao thức trong tâm trạng vừa bất an lại vừa muộn phiền đến hơn 4 giờ sáng thì mới chợp mắt được một chút!
Điều đầu tiên Châu Tuệ làm sau khi thức giấc là chạy vội xuống lầu dưới xem Phong Lâm Vũ đã về hay chưa?
Gian phòng khách lúc này hoàn toàn vắng tanh,chỉ thấy bóng thím Trương đang lui cui dọn dẹp nhà cửa.
Châu Tuệ theo hướng hành lang rẽ qua bên trái,cô muốn đến tận gian phòng của Phong Lâm Vũ xem thử hắn có đang ở trong đấy hay không?Và đây cũng là lần đầu tiên trong suốt gần hai năm qua cô bước vào không gian riêng tư của Phong Lâm Vũ như thế này.
Trái tim cô như muốn vỡ òa vì vui mừng khi thấy Phong Lâm Vũ đã về đến nhà và đang ngủ say như chết trong tư thế nửa người nằm trên giường còn hai chân đang buông thõng xuống nền nhà.
Trên người hắn vẫn là bộ quần áo tối đêm qua còn chưa thay ra, mặc dù đang ngáy to và ngủ rất say nhưng không giấu được vẻ bơ phờ mệt mỏi trên gương mặt.
Châu Tuệ khẽ lắc đầu không biết điều gì tối đêm qua đã khiến cho Phong Lâm Vũ về đến nhà trong trạng thái mệt mỏi đến vậy?
Cô bước đến bên giường chỉnh sửa lại tư thế ngủ ngay ngắn giúp hắn,đắp chăn qua người rồi giảm bớt điều hòa nhiệt độ trong phòng đang lạnh cóng như băng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi-/3439555/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.