Qua ngày hôm sau Phong Lâm Vũ lại đích thân đến nhà hàng Dạ Uyển tìm gặp Tiệp Trân.
Vừa trông thấy Tiệp Trân đi đến Phong Lâm Vũ đã vội kéo tay níu giữ:
- Tiệp Trân!Chúng ta cần phải nói chuyện với nhau!
Tiệp Trân tỏ vẻ ái ngại cố gạt cánh tay Phong Lâm Vũ ra khỏi người mình:
- Tiên sinh!Tôi đang bận làm việc!Xin ngài thứ lỗi cho!
Phong Lâm Vũ vẫn nhất mực không buông tay:
- Nếu em còn giữ ngữ giọng khách khí như thế anh tuyệt đối không buông tay!
Lúc này Tiệp Trân lại hạ giọng:
- Phong…Phong thiếu gia!Khi khác chúng ta nói chuyện có được không?
Phong Lâm Vũ lúc này mới buông tay khỏi Tiệp Trân rồi tiếp tục hỏi:
- Khi nào em tan làm?
Tiệp Trân tỏ ra khá lúng túng:
- Tầm khoảng 9 giờ tối!
Phong Lâm Vũ đưa ra lời hẹn:
- Anh sẽ đợi em cho đến khi tan làm!Nhớ là không được trốn tránh anh nữa!
Nói đoạn Phong Lâm Vũ liền rời gót khỏi nhà hàng để lại Tiệp Trân dõi mắt nhìn theo bóng lưng hắn dần xa mà không kịp trả lời hay phản kháng gì thêm nữa.
…
9 giờ tối trước cổng ra vào nhà hàng Dạ Uyển.
Phong Lâm Vũ đã đậu sẵn xe chờ đợi Tiệp Trân tan làm.Đúng như lời hẹn trước đó vừa thấy bóng dáng Tiệp Trân xuất hiện Phong Lâm Vũ đã vội vàng đánh tay lái điều khiển xe tiến về phía Tiệp Trân đang đứng ở trước cổng.
Phong Lâm Vũ bước xuống xe rồi tiến đến nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-yeu-ac-nu-roi-/3437464/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.