20.
Du Dạng nghe tôi kể hết mọi chuyện, mặt cậu ấy càng đen hơn.
“Là ai báo cáo chứ? Chán sống rồi à?”
Tôi lau nước mắt: “Không biết, thật ra tôi không sao đâu……”
Du Dạng nhét chiếc túi nhỏ vào lòng tôi rồi tức giận đùng đùng rời đi, tôi hoàn toàn không nghĩ ra cậu ấy có thể giúp được gì và cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào nữa.
Sau khi về ký túc xá, tôi ngồi thẩn thờ rất lâu.
Trong chiếc túi nhỏ của Du Dạng tặng là một sợi dây chuyền rất đẹp, dưới ánh nắng mặt trời viên kim cương màu tím trên mặt dây chuyền lấp la lấp lánh.
Lúc bạn cùng phòng của tôi trở về, tôi vẫn đang cầm sợi chuyền đó đến thất thần.
Cô ấy hét lên xông tới: “Má ơi, mình không nhìn nhầm chứ?”
Tôi không hiểu nhìn cô ấy.
“Tiểu Kỳ, cái này của cậu không phải là hàng thật đâu đúng không?”
“Cái gì?”
“Đây chính là trái tim vĩnh cửu mới ra mắt của DL trong thời gian trước mà? Số lượng có hạn, mình thấy nó cũng phải hơn 2 vạn tệ đấy (~ 65 triệu VND)!”
Cô ấy cầm sợi dây chuyền của tôi cẩn thận quan sát một lúc, sau đó lầm bầm: “Chế tác của cái này hình như rất tốt, chắc là hàng giả cao cấp đấy?”
Tôi sững sờ một lát.
Quà Du Dạng tặng tôi…… Chắc là không phải hàng giả đâu, nhưng món quà đắt tiền thế này làm tôi thấy rất xấu hổ khi nhận nó.
Sợ dây chuyền bị hỏng nên tôi gấp gáp lấy nó về, rồi ứng phó với bạn cùng phòng: “Ừm ừm, chỉ là hàng giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-chan-cua-cua-trum-truong-roi/4117160/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.