6.
Bởi vì uống bia nên sáng hôm sau tôi ngủ quên, đầu tôi vẫn còn hơi choáng váng.
Bèn tìm một người bạn có quen biết xin giúp đỡ, thế là tôi dứt khoát tiếp tục nằm xuống ngủ nướng.
Đang ngủ thì có một cuộc điện thoại từ WeChat lại đánh thức tôi, tôi mơ mơ màng màng ấn nghe, há miệng định mắng.
“Cậu……”
Kết quả đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Khương Kỳ, sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?”
F.u.c.k? Du Dạng? Tôi giật mình mở mắt ra, trên màn hình chính là ghi chú “Sứ giả địa ngục Du mỗ” mà tôi đã đặt cho Du Dạng.
Tôi liền thu liễm ngữ khí: “Có gì không? Vừa nãy tôi đang ngủ.”
“Mua nước cho tôi.” Giọng nói của cậu ta vang lên lần nữa.
Vẫn là câu nói trần thuật không thể chối từ này.
Tôi: &%#*……
Tôi lấy hết can đảm hỏi cậu ta: “…… Tại sao?”
“Cậu nói xem?” Cậu ta hỏi lại.
Được rồi, được rồi.
Tôi biết rồi, tôi biết rồi!
Chuyện đó khẳng định không đơn giản mà cho qua như vậy!
Tôi nhận mệnh: “Khi nào?”
Giọng Du Dạng không vui: “Cậu không quan tâm đ ến trận đấu bóng rổ giữa khoa bọn tôi và khoa bọn cậu hả?”
Mắc cười chết được, cậu nói đúng rồi đó, đúng là tôi không quan tâm.
Mỗi lần tổ chức thi đấu bóng rổ đều là người với người, đông chết nghẹt. Ở bên ngoài cũng chỉ toàn nhìn thấy đầu người và các cánh tay giơ camera, nếu không phải đắc tội với cậu ta thì còn lâu tôi mới đi.
Nhìn đồng hồ xong, tôi không muốn bò dậy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lo-chan-cua-cua-trum-truong-roi/4117157/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.