Đứa con nít nào đó vẫn cứ gọi video, lái xe, chầm chậm rời khỏi nghĩa trang.
Bùi Minh Tiêu không phải người nói nhiều, chẳng nói gì cả, Khương Hựu chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương, hoặc máy vi tính phát ra âm thanh nhắc nhở.
Bùi Minh Tiêu không để ý tiếng nhắc nhở, mắt nhìn màn hình. Cho đến khi xe ra đường lớn, dòng xe đông đúc, Khương Hựu mới mở miệng đánh vỡ sự im lặng, "Em lên cầu rồi."
"Ừ, tôi thấy đèn đường rất sáng." Bùi Minh Tiêu nói.
Khương Hựu thử dò hỏi, "Vậy... nếu không thì em cúp nha?"
"Được." Bùi Minh Tiêu kéo môi dưới, "Hy vọng lúc cậu trở về, tôi còn ở nhà."
Khương Hựu có chút chậm chạp, không hiểu câu này lắm, "Không ở nhà? Anh muốn đi đâu? 29 tết còn tiệc xã giao?"
"Tiệc xã giao thì không có, nhưng không biết có con sói xám nào tới bắt tôi đi không. Dù sao ngày mai cũng giao thừa rồi, nó cần trữ đồ ăn..."
"A em nhớ ra rồi!" Khương Hựu vội vàng cắt ngang, nhạt nhẽo cười nói, "Anh đừng sợ, lát nữa em về em sửa lại cửa sổ, nó không leo vào được đâu!"
Trong giọng của Bùi Minh Tiêu nghe rõ sự chế nhạo, "Vậy à, thế nhờ cậu nha."
Để giữ gìn mặt mũi, sau khi về tới nhà, Khương Hựu lục lọi trong cốp xe một hồi, bên tay trái cầm kềm, bên tay phải cầm cờ lê, khí thế hung hăng đi vào nhà.
Đi được một nửa thì dừng lại.
Có một người đang đứng ở cửa gọi điện thoại, gò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-tra-xanh-cho-anh-xem/2862424/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.