Từ lúc đến Thượng Hải tới giờ, Khương Hựu chưa từng có một buổi sáng yên tĩnh.
"Đinh đinh đinh~ Đinh đinh đinh~"
Năm giờ sáng, không biết thằng nào rảnh rỗi không ngủ, lại đi ấn chuông cửa phòng người ta.
Khương Hựu giống như một ngọn núi lửa sắp sửa bùng nổ, chịu đựng nham thạch đang sôi ùng ục, lết dép ra mở cửa ---
Thiếu chút nữa bị cái đầu người kia đâm vào ngã nhào.
"Anh, em nhớ anh muốn chết!"
Khương Hựu mất một lúc mới phản ứng người ở trước mặt mình là ai, "Cá con, sao em lại ở đây?"
"Đương nhiên là tới thăm anh rồi." Khương Trạm Du dụi mắt, "Chúng ta vào trong rồi nói, bay đêm đúng là cực hình!"
Khương Hựu đành phải nhường đường cho hắn đi vào, luôn cảm thấy có chỗ là lạ.
Y như là đi vào nhà mình, Khương Trạm Du ném hành lý ở phòng khách, nghênh ngang đi vào phòng ngủ, nhào lên giường của Khương Hựu, "A, đã quá, em phải ngủ bù mới được!"
"Em đứng lên cho anh." Khương Hựu đi theo phía sau, lúc này mới nghĩ ra cái chỗ không đúng là chỗ nào, "Ai nói cho em nghe khách sạn anh ở với số phòng của anh?"
"Anh rể đó chứ còn ai nữa. Ảnh kêu em tới đây thăm anh, thuận tiện đưa cho anh cái này."
Khương Trạm Du rút trong túi ra một cái thẻ đen, ném cho Khương Hựu.
Khương Hựu bắt lấy, phát hiện chính là cái thẻ phụ của Bùi Minh Tiêu mà hắn bỏ lại trước khi đi. Mấy ngày không nhìn thấy, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-tra-xanh-cho-anh-xem/2862409/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.