"... Sáng thứ năm Khương tiên sinh không ra khỏi cửa, buổi tối được Tống thiếu gia đưa đi ăn lẩu, khoảng chín rưỡi thì về. Thứ sáu Khương tiên sinh ở suốt trong nhà, gọi shipper một lần. Sáng thứ bảy Khương tiên sinh ở bệnh viện, buổi trưa ăn nhẹ với Khương tiểu thiếu gia, xế chiều tới nhà cũ của Khương gia, buổi tối về Hopson..."
Bùi Minh Tiêu kiên nhẫn nghe báo cáo của Quách Chiêu, nhíu mày, "Mỗi ngày cậu ấy chỉ ăn 1 bữa cơm?"
Quách Chiêu: "Không có tới tiệm thuốc, nhưng có vào cửa hàng tiện lợi mua mấy lon nước, nhìn giống bia."
Không ăn cơm lại đi uống bia, có còn muốn giữ sức khỏe nữa không? Không quản được đúng không?
Bùi Minh Tiêu có chút tức giận, sau cảm xúc tức giận chính là phiền não và không biết làm sao.
Tình hình hiện tại thì đúng là hắn không quản được.
Hắn đưa tay đè huyệt thái dương, tìm số điện thoại của Khương Trạm Du.
... jongwookislove.wordpress.com
Cuối tuần, buổi sáng Khương Hựu theo lệ tới bệnh viện, buổi chiều Khương Chấn Ninh đến thay --- Trong nhà xảy ra chuyện lớn, Khương Chấn Ninh nhận được tin liền trở về. Buổi tối đến phiên Khương Trì.
Có lẽ lo về chứng nhức đầu của Khương Hựu, Khương Thiên Lai sắp xếp cho hắn đến vào ban ngày, cháu trong nhà thay phiên nhau, buổi tối vẫn luôn là Khương Trì và Khương Duy. Hình thức này giúp hắn mấy ngày qua không gặp Khương Duy, trong lòng có chút dễ chịu.
Cho tới trưa, Khương Hựu vẫn không buồn ăn, chuẩn bị về ngủ một giấc. Kết quả mới ra thang máy, liền thấy Khương Trạm Du nhàm chán dựa vào tường, dưới chân là hai cái túi lớn.
"Anh, sao giờ anh mới về." Khương Trạm Du như mãnh hổ vồ mồi nhào tới, "Em chờ nửa tiếng rồi á!"
Khương Hựu đẩy hắn qua một bên, "Nói chuyện một lúc với Chấn Ninh, em tới làm gì?"
Khương Trạm Du không kiên nhẫn lần thứ hai nhào tới, "Tới ở nhờ chỗ anh! Dạo này ở nhà áp lực quá, anh cho em ở nhờ một thời gian đi. Em tự mang theo đồ dùng cá nhân, nhận làm hết việc nhà, chắc chắn không làm phiền anh!"
Đông Huy xảy ra chuyện lớn như vậy, không chỉ có Khương Lập Quốc, tất cả mọi người ngày nào cũng xụ mặt, không khí trong nhà nặng nề, cảm thấy như vậy cũng bình thường.
Người đã tới rồi còn làm sao nữa, không thể đuổi đi, Khương Hựu mở cửa, đi vào phòng ngủ, "Trong tủ giày có một đôi dép đi trong nhà, đói thì tự kiếm đồ ăn hoặc tự nấu, xài xong thì nhớ dọn dẹp bếp, còn nữa... đừng làm ồn để cho anh ngủ."
Nói xong "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Khương Trạm Du sửng sốt.
Anh của hắn lúc bận rộn sẽ không để ý tới hắn, nhưng không có biểu hiện này. Trạng thái bây giờ... nói như thế nào nhỉ... giống như là mất hết tinh thần, chỉ còn cái xác, không thèm để ý tới bất kì thứ gì ngoài kia.
Ông ngoại đột nhiên phát bệnh làm người ta lo lắng, nhưng cũng không đến mức như thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Khương Trạm Du đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn của anh rể: Cậu ấy đang làm gì
Cá con: Về phòng ngủ rồi anh
Anh rể: Cậu ấy chưa ăn cơm, nửa tiếng nữa có người giao đồ ăn đến, nhất định phải gọi cậu ấy dậy ăn
Sao Bùi tổng biết anh mình chưa ăn cơm? Khương Trạm Du trả lời: Nhưng ảnh khóa cửa rồi, em không vào được
Anh rể đã gửi cho bạn một tấm ảnh
Khương Trạm Du phóng to tấm hình lên, là hai tấm vé hàng ghế thứ nhất show ca nhạc của thiên vương Trương nào đó.
Hàng thứ nhất mà còn là ghế chính giữa!
Vị trí có tiền cũng không mua được!
Cá con: Anh rể yên tâm, cứ để em lo!
Nửa tiếng sau, Quách Chiêu đúng hẹn giao đồ ăn tới, đều là những món thanh đạm.
Khương Trạm Du xài hết tất cả thủ đoạn, bao gồm cả dùng lời ngon tiếng ngọt không giới hạn, khóc lóc om sòm, nằm lì trên giường người ta không đi, Khương Hựu bị dày vò hết cách, bò dậy ăn tượng trưng vài miếng.
Khương Trạm Du lén phục mệnh: Anh rể, xong nha!
Khương Hựu ăn xong lại ngủ tiếp, tinh lực của Khương Trạm Du khá dồi dào, trong lòng nhớ Khương lão gia không muốn chơi Vương Giả, đành mở TV kết nối tay cầm chơi Zelda.
Sáu giờ chiều, điện thoại nhận được tin nhắn: Anh rể: Cậu ấy đang làm gì
Khương Trạm Du kéo lên, phát hiện câu này hỏi y chang câu hồi trưa, ngay cả ký tự cũng không đổi. Hắn nghi ngờ anh rể của hắn đang bị vòng lặp ám, ngoan ngoãn trả lời: Ảnh ngủ nguyên buổi chiều
Anh rể: Buổi tối sẽ có người tới đưa cơm, nhớ gọi cậu ấy dậy ăn
Cá con: (khóc to) Em không dám đâu huhu Buổi trưa xém bị ảnh đánh rồi á
Bùi Minh Tiêu gửi sang hình chụp một tấm poster nữ có chữ ký, Khương Trạm Du nhìn mà tim đập bịch bịch --- Má má má má, bấy bì của tuiiii!
Bị đánh thôi mà, vì bấy bì không sao hết! Cá con: Cứ để em lo!
Bữa tối phong phú hơn bữa trưa, ngoài món chính còn có trái cây. Món được làm từ một quán ăn nổi tiếng ở Tân Thành, Khương Hựu thích ăn cay, thường xuyên đến đó với Khương Trạm Du và Tống Nam Kha.
Có thể vì ăn cay hợp vị, Khương Hựu ăn nhiều hơn buổi trưa, Khương Trạm Du thì ăn căng tròn bụng, nằm ngửa lên sô pha, ợ mấy cái, đưa tay với túi đồ ngọt, "... Giúp em, em với không tới."
Khương Hựu cầm túi định ném sang, đột nhiên thấy logo trên túi quen quen, "Cá con, cái này là em mua?"
"Đúng á."
Trước khi tới nằm vùng, anh rể có dặn dò không được để lộ, Khương Trạm Du mở to mắt nói mò, "Bạn em mới mở tiệm, em bắt nó gửi hai phần tới ăn thử, anh nếm thử đi."
Khương Hựu càng khó hiểu hơn, tiệm bán bánh su này là Trương Doanh giới thiệu ở Thượng Hải cho hắn, hắn rất thích ăn, trên đường tiễn Bùi Minh Tiêu về Tân Thành còn mua thêm mấy hộp.
Lần đầu tiên hắn và Bùi Minh Tiêu hôn môi, cũng chính là mùi vị này.
Nếu như nhớ không nhầm, tiệm này không phải kiểu brand, mà là một tiệm cũ ở Thượng Hải, chẳng lẽ định mở chi nhánh ở Tân Thành?
+
Khương Hựu không có sức đâu suy nghĩ nhiều, ném túi qua cho Khương Trạm Du, mình thì lấy một cái bỏ vào miệng, mùi vị không hề thay đổi, nhưng cảm giác hình như đã bớt đi, không ngon như trước nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]