"Chắc là vậy, hôm trước chú có nói nếu hôm nay không mưa, thì chiều nay chờ Lâm Phi tan học rồi cùng tới đây." Hắn nói xong, còn tri kỷ giải thích cho Quý Nhạc Ngư, "Lâm Phi, con còn nhớ chứ, là đứa bé nhà chú Lâm đó, cũng là con trai, lớn hơn con một tuổi." 
Quý Nhạc Ngư gật gật đầu, cười, "Con biết." 
Quý Dữ Tiêu cũng cười, hắn giơ tay sờ sờ đầu Quý Nhạc Ngư, dịu dàng nói, "Lúc gặp chú Lâm, phải ngoan ngoãn." 
"Biết ~" Quý Nhạc Ngư kéo dài chữ "biết", chớp chớp mắt với hắn, "Đó giờ con vẫn rất ngoan mà." 
"Cũng phải." 
Quý Dữ Tiêu nói, lại nhớ ra gì đó nói với bé "Nếu có chuyện không vui phải nói cho ba ba biết, nếu sau này ở với chú Lâm không vui, cũng phải nói với ba ba, hiểu không?" 
Giọng hắn rất dịu dàng, trong mắt là che chở và quan tâm thuộc về người lớn trong nhà, Quý Nhạc Ngư nhìn thấy, không biết vì sao, lại có hơi khó chịu. 
Trước đây chú không phải như thế, bé nghĩ, chú út của bé, trước kia không phải như vậy. 
Đây là dáng vẻ thuộc về ba ba, nhưng không phải dáng vẻ của chú. 
Trước kia chú như thế nào nhỉ? 
Quý Nhạc Ngư vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng hình dung được tương đối chuẩn —— như một anh trai lớn hơn bé rất nhiều tuổi. 
Sẽ mang bé ra ngoài chơi, giúp bé né trận la của ba ba, cùng chơi bóng đá, cùng bắn tên, cùng tới trường đua ngựa cưỡi ngựa với bé. 
Mỗi khi ba ba bé bất đắc dĩ tỏ vẻ, "Em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-cha-vai-ac/241088/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.