Lâm Lạc Thanh xấu hổ cười một cái, rồi cười thêm cái nữa. 
"Anh nói xong rồi hả? Nhanh quá." 
Quý Dữ Tiêu đầy dịu dàng, "Dù sao thì lúc vợ anh đi còn cố ý dặn dò anh nói nhanh lên mà, anh thương em như vậy, tất nhiên là không nỡ để em chờ lâu." 
Lâm Lạc Thanh:...... 
Quý Vân, Quý Hòe sau lưng:...... 
Quý Dữ Tiêu nhìn cầu thang trước mặt, bình tĩnh nói, "Không bế anh xuống sao?" 
Lâm Lạc Thanh vội vàng đi tới, khom lưng bế Quý Dữ Tiêu lên. 
Quý Vân cũng chạy lên, cầm xe lăn, nhỏ giọng nói, "Để em giúp các anh mang xuống." 
"Ừm." Quý Dữ Tiêu không phản đối. 
Lâm Lạc Thanh bế hắn, đi thẳng xuống. 
Quý Hòe hơi chột dạ nhìn Quý Dữ Tiêu một cái, lập tức cúi đầu xuống ngay, đi theo sau lưng Quý Vân 
Mãi cho tới phòng khách lầu một, Quý Dữ Tiêu mới ngồi lại xe lăn của mình lần nữa, nói với Lâm Lạc Thanh, "Đi thôi, về nhà." 
Lâm Lạc Thanh "Ồ" một tiếng, đẩy hắn ra ngoài. 
Tài xế vẫn ngồi chờ bên ngoài, thấy Quý Dữ Tiêu ra, lập tức lái xe tới. 
Hắn chủ động mở cửa ra, đứng ở cửa chờ Quý Dữ Tiêu mượn sức lên xe, kết quả lại thấy thiếu gia nhà mình lười biếng dựa vào xe lăn, nhàn nhã nói, "Không bế anh lên xe sao?" 
Tài xế:???? 
Tài xế im lặng cúi đầu nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trước giờ anh đều tự mình lên xe sao? 
Sao giờ cần bế? 
Nhưng nghĩ đến mức lương hậu hĩnh của mình và thiếu gia nhà bọn họ tuổi trẻ sớm tàn, tài xế rất trung hậu tính toán 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-cha-vai-ac/241083/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.