Lâm Lạc Thanh: Cũng không cần đâu, thiệt!
Nhưng mà y nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ không dám nói ra câu đó.
"Em tin anh!" Lâm Lạc Thanh kiên định gật đầu, "Với điều kiện của anh thì nhất định động cơ cũng vừa to vừa khoẻ vừa tốt, em tin anh, cho nên anh hoàn toàn không cần đập hộp kiểm hàng!"
Tin hay không không quan trọng, có lái xe lúc này không mới quan trọng!
Y không muốn mới xuyên tới đã lên xe, tốc độ xe quá nhanh!
Quý Dữ Tiêu nghe câu này, hơi nhướng mày, "Phải không? Giờ cậu lại tin tôi rồi à."
"Em luôn rất tin tưởng anh mà!" Lâm Lạc Thanh cầm tay hắn, dáng vẻ chân thành tình cảm, "Em mãi mãi tin anh."
Quý Dữ Tiêu:...... Diễn, lại diễn!
"Ngay cả khi tôi tàn phế?"
"Anh thân tàn chí kiên!"
"Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga?"
"Anh đang nói gì vậy?" Lâm Lạc Thanh từ chối không thừa nhận, "Rõ ràng là con cóc ghẻ hèn mọn là em muốn ăn thịt thiên nga cao quý của anh."
"Không biết xấu hổ?"
Lâm Lạc Thanh:...... Anh nhất định phải lặp lại lời tàn nhẫn của nguyên chủ hết một lần sao?!
"Là em, là em không biết xấu hổ!" Lâm Lạc Thanh bất đắc dĩ nói.
Quý Dữ Tiêu bình tĩnh, "Trơ trẽn?"
Lâm Lạc Thanh:......
Lâm Lạc Thanh chỉ có thể rưng rưng tỏ vẻ, "Cũng là em."
"Cho dù không có gương, cũng nên đổ thau nước tiểu coi cái mặt của mình?"
"Là em, là em, vẫn là em, mấy câu đó đều là nói em, đều là tình yêu trung trinh, hèn mọn, thâm tình, không thể kiềm chế, mong mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-cha-vai-ac/241074/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.