🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giải quyết cơm chiều với Kiều Hạ xong, một lần nữa về lại vị trí công tác, Khương Tri Ngôn bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồng thời tắt máy vi tính, cái bộ dáng muốn tan tầm về nhà này lập tức đã dẫn tới sự chú ý của đồng nghiệp bên tay trái.

“Ngôn Ngôn, cậu muốn tan tầm?”

Khương Tri Ngôn cõng ba lô lên, “Ừ, làm xong việc rồi.”

Lưu lại một câu này, vị đồng nghiệp này chỉ có thể nhìn thấy cái bóng tiêu sái của Khương Tri Ngôn.

Cô ta có chút không thể tin được mà nhìn về phía Kiều Hạ, “Cổ chịu cái kích thích gì vậy? Sao mà y như thay đổi một người luôn vậy đó.”

Đích xác, dù là công ty hay là trưởng bộ phận đều không cưỡng chế bắt bọn họ lưu lại tăng ca, chỉ là thật vất vả vào được Nam Hằng công ty top 500 này, mọi người không phải đều muốn đua ra một phen sự nghiệp sao?

Hơn nữa ở Nam Hằng tăng ca có phúc lợi tốt, không chỉ ấn giờ tính tiền, gọi xe sau 10 giờ còn có thể chi trả cho, về đến nhà dù sao cũng không có việc gì, so với chen chúc tàu điện ngầm với đám đông, còn không bằng đi nhà ăn ăn cơm rồi trở về làm thêm chút việc.

Rốt cuộc tiền lương của họ đều là hình thức lương tạm thêm trích hoa hồng, nếu làm việc không tích cực thì điểm cuối năm sẽ không cao, này đây liên quan trực tiếp đến thưởng cuối năm.

Trước kia Khương Tri Ngôn cũng là một thành viên trong đại đội tăng ca, trừ bỏ một vài hạng mục khẩn cấp cần thức đêm đẩy nhanh tốc độ ra, thật ra thì cũng có thời gian khá nhàn rỗi, không có khả năng mỗi ngày đều rất bận.

Giống như Kiều Hạ là nếu không có việc gì thì tan tầm sẽ đi liền, chỉ là hôm nay cô ấy và trưởng bộ phận một chốc nữa còn phải đi gặp một khách hàng mới không rời đi.

Nhưng Khương Tri Ngôn……

Trong trí nhớ của cô ta, một năm nay số lần tan tầm trước 10 giờ đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngược lại là về lúc rạng sáng 1-2 giờ là chuyện thường có. Có điều so với ý tưởng muốn nỗ lực kiếm tiền của đại bộ phận người, cô bé này càng nhiều vẫn là vì “không dám”.

—— mọi người đều không đi, mình đi trước thì có vẻ như không tốt.

Đương nhiên, cái này đối với Khương Tri Ngôn của hiện tại mà nói là hoàn toàn chả là gì, cô chỉ muốn vui vẻ mà sống mỗi một ngày, nếu đã hoàn thành công việc, còn lưu lại đây dưỡng hoa à?

Phòng Khương Tri Ngôn thuê ở cạnh trạm xe điện ngầm, tốn chừng 1 tiếng, cô lại về tới nơi ở chỉ một gian chừng mười mấy mét vuông mang theo một cái WC nhỏ này.

Cho dù là căn phòng như vậy, vì là ở gần tàu điện ngầm mà tiền thuê nhà mỗi tháng cũng ngốn mất gần 3000 tệ của cô.

Khương Tri Ngôn tùy tay treo túi xách lên, cả người bổ nhào lên giường trực tiếp nằm ỳ đó, đồng thời một tiếng thở dài vang lên.

Tính thêm hôm nay, cô đã tới chỗ này 6 ngày.

Cái nơi tương tự rồi lại có chỗ không giống nhau với thế giới cũ của cô.

Hết thảy đều chân thật đến vậy, không có hệ thống, không phải xuyên thư, càng không có một vị thần nói “Oa, thấy ngươi đáng thương như vậy, ta cho ngươi một cơ hội mới đi.”

Cô cứ như vậy mà thành Khương Tri Ngôn, cô bé đáng thương phát sốt gần 40 độ té xỉu ở nhà.

Bằng vào nghị lực kinh người gọi 120, Khương Tri Ngôn truyền nước ở bệnh viện 3 ngày, lại nghỉ ngơi ở nhà 2 ngày, xác định thân thể không có trở ngại gì rồi thì hôm nay mới đi làm.

“Đau đầu a ——”

Ấn huyệt thái dương, cô còn nhớ rõ giọng nói quen thuộc khi chính mình vừa mới có chút ý thức kia.

—— xin nhờ cô, nhất định, nhất định phải chăm sóc tốt ba mẹ!

Là giọng của Khương Tri Ngôn, hiện tại cũng là giọng cô.

Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nghĩ đến lại là ba mẹ, đây là chấp niệm của con một sao? Tuyệt đối không thể chết trước ba mẹ gì đó, Khương Tri Ngôn thậm chí cảm thấy mình sẽ xuất hiện ở chỗ này cũng là nồi* của phần chấp niệm này.

*: cái nồi ở đây thường là chỉ phần trách nhiệm (mà có lẽ) không phải chính mình phải gánh. Cho ví dụ nhé, để dễ hiểu, A làm bể cái chén, nhưng nó khôn quá, con chó nhà nó đi ngang qua, nó đá trách nhiệm cho con chó, thành ra con chó phải bị gánh trách nhiệm, và cũng gọi là con chó đó nó phải cõng nồi.

Vốn dĩ mình không có vướng bận gì, chết rồi cũng xong hết mọi chuyện, tài sản sớm đã lập di chúc là sau khi chết sẽ quyên hết, ai có ngờ được sau khi có được cái mạng thứ hai lại nhiều ra một phần trách nhiệm?

Cứ vậy mà trợn tròn mắt phát ngốc trong chốc lát, Khương Tri Ngôn đứng dậy bắt đầu thay quần áo, mặc kệ thế nào, nếu đã cho cô cái mệnh này, vậy vẫn là quý trọng đi.

Chí ít, cô bé này hạnh phúc hơn cô nhiều.

Ra khỏi WC, Khương Tri Ngôn đã thay áo ngủ thật dày, cái phòng này của cô không có máy sưởi, cái điều hòa kiểu cũ duy nhất lại không quá ra sức, chỉ có thể tự mình giữ ấm kiểu vật lý, dù sao cũng là thân thể bệnh nặng mới khỏi, không chịu nổi lăn lộn.

Chuẩn bị tốt y phục muốn mặc và đồ muốn mang khi đi làm ngày mai, Khương Tri Ngôn dém chặt cái chăn thật dày trên người, đồng thời còn ủ một cái túi chườm nóng trong lòng, sau đó lấy ra một cuốn vở nhỏ đặt ở tủ đầu giường, trên đây ghi chép kỹ toàn bộ gia sản của cô.

Tốt nghiệp đã hơn một năm, trước mắt tiền lương thêm trích hoa hồng của Khương Tri Ngôn một tháng có chừng 2 vạn, trừ bỏ tiền thuê nhà và một ít chi tiêu hằng ngày, cô bé này tích cóp được 14 vạn.

Ở thủ đô mà có thể tích cóp được số tiền này trong một năm, có thể thấy được bản thân Khương Tri Ngôn cũng là người tiết kiệm.

Thêm cả thưởng cuối năm nay và tiền lương 2 tháng trước lúc ăn tết, đạt tới 20 vạn hẳn là không thành vấn đề.

Số tiền này cô tính toán cho cha mẹ Khương Tri Ngôn hết, nhưng chính cô cũng sẽ mượn dùng trước một chút để quá độ.

Rừm —— rừm—— rừm ——

Tiếng di động rung đánh gãy Khương Tri Ngôn trầm tư, nhìn hai chữ “Mẹ*” hiện trên màn hình, mày cô không tự chủ được mà nhăn lại.

*: mẹ trong tiếng trung là hai chữ mama

“Alo……”

“Ngôn Ngôn, tan tầm chưa?”

Giọng nói lưu loát của mẹ Khương truyền đến, cô khẽ ừ một tiếng, đối với ba Khương và mẹ Khương, hiển nhiên Khương Tri Ngôn tạm thời còn chưa có cách nào gọi lên hai chữ kia.

Nhưng mà sắp sửa tới tết rồi, cô chắc chắn sẽ về nhà, đến lúc đó ở chung, nghĩ đến tính tình cường thế yêu nhọc lòng kia của mẹ Khương, Khương Tri Ngôn chỉ muốn nằm ngửa.

Bên kia điện thoại, mẹ Khương từ mấy nay ăn gì cho tới khi nào thì nghỉ đều hỏi tất một lượt, xác định con gái không thành vấn đề thì xong lại lời lẽ tầm thường nhắc đến chuyện bảo Khương Tri Ngôn về thi biên chế.

“Mấy công ty đó đều là lấy mệnh đổi tiền, làm hư mất thân thể thì kiếm nhiều tiền đi nữa có ích gì?”

“Dạ dạ.”

“Mẹ biết người trẻ tuổi tụi con đều muốn xông xáo một phen sự nghiệp, nhưng mà Ngôn Ngôn, mẹ hiểu tính con, con càng thích hợp với cuộc sống an ổn hơn, nhà của chúng ta cũng không thiếu tiền, không cầu đại phú đại quý……”

Cuối cùng khi kết thúc trò chuyện, Khương Tri Ngôn nhìn thời gian trò chuyện một cái —— 13: 46, trong đó 13 phút cơ bản đều là mẹ Khương đang nói.

Bà làm phó hiệu trưởng tiểu học, nói chút thời gian này chỉ là case nhỏ thôi, hơn nữa Khương Tri ngôn cũng thừa nhận mẹ Khương đích xác là hiểu rõ “cô” nguyên bản.

Đáng tiếc, hiện tại chính là cô!

Khương Tri Ngôn muốn bưng bát sắt, nhưng không muốn bưng cái bát của ba mẹ Khương kia, thậm chí còn muốn rời xa bọn họ.

Bút roẹt roẹt roẹt viết xuống từng chuỗi thời gian và con số, ánh mắt Khương Tri Ngôn dừng nơi hư không một chút, hiển nhiên đã lâm vào trầm tư.

Nam Hằng là công ty lớn, cũng là nơi mà rất nhiều người tha thiết ước mơ muốn vào, tiền lương cao phúc lợi tốt, đi kèm với nó là cường độ làm việc cũng xếp số trên.

Gần đây bởi vì tới cuối năm nên rất nhiều công việc đã tiến vào giai đoạn kết thúc, cô tan tầm bình thường mới không thành vấn đề, nhưng chờ sang năm, khi một đống lớn nhiệm vụ tiến vào ấy, dù có hiệu suất cao đi nữa, chắc chắn cũng phải thức đêm liều mạng.

Có lẽ có người cảm thấy nhân lúc tuổi trẻ thức đêm chả sao cả, nhưng mà cô đời trước chính là chết trên cương vị công tác đã dùng sự thật chứng minh rằng —— khỏe mạnh mới là quan trọng nhất!

Cho nên Khương Tri Ngôn nếu muốn dễ làm một con cá mặn vui sướng, đổi việc là thế tất phải làm!

Nhưng mà cô không phải người trẻ tuổi mới ra xã hội, tìm công ty nhỏ không tăng ca sẽ có nguy hiểm tùy thời đóng cửa, hơn nữa hồ cạn vương bát nhiều, công ty nhỏ ấy thật là lấy một người làm mười người mà xài, nhưng nếu là công ty lớn khác, thế thì còn không bằng Nam Hằng.

“Cuối vũ trụ chính là thi công chức.”

Trước kia Khương Tri Ngôn còn chưa tin những lời này, cảm thấy nhân viên công vụ có gì tốt, lương thấp đến quả thực chính là đang lãng phí thanh xuân.

Nhưng hiện tại, Khương Tri Ngôn… Thật thơm!

Tìm một cái bộ phận hẻo lánh tí, ít việc không cần giao tế để dưỡng lão, cầm tiền lương hai ba ngàn, không có ham muốn vật chất gì, Khương Tri Ngôn tỏ vẻ: Chị đây có thể!

Đáng tiếc thi nhân viên công vụ năm nay đã kết thúc, sang năm thì Khương Tri Ngôn thấy là vào tháng 4, thời gian hơi bị gắt, nếu cô muốn lên bờ sớm một chút thì phải nỗ lực một phen.

10 giờ rưỡi tối, phòng nhỏ tắt đèn đúng giờ.

Ngày mai, lại là một ngày mới.

*

“Tiểu Ngôn Ngôn, bên này!” Kiều Hạ phất tay về phía Khương Tri Ngôn.

Vóc dáng hơn 1m7 kia của cô ấy mà thêm giày cao gót vào, còn có một bộ váy dạ hội đỏ thẫm nữa, ở trong một đám con gái phá lệ hút mắt, làm Khương Tri Ngôn rất mau đã tìm đến tiểu đồng bọn.

Chỉ là lúc vừa mới đi đến, Kiều Hạ liếc mắt đánh giá trên dưới cô một cái, lộ ra mỉm cười khen ngợi đồng thời giơ ngón cái lên: “Good!”

Khương Tri Ngôn: “……”

“Chậc chậc, làn da này, Tiểu Ngôn Ngôn cậu bảo dưỡng thế nào vậy?”

Kiều Hạ nhìn nhìn Khương Tri Ngôn, lại nhìn nhìn chính mình, cảm thấy ở bên cạnh cô ấy mình như một nha hoàn nhóm lửa.

Một bộ lễ phục dạ hội trông như phổ phổ thông thông, không hiện sơn không lộ thủy, nhưng mà phối với làn da trắng đến sáng lên của Khương Tri Ngôn, còn có vài món trang sức điểm xuyết gãi đúng chỗ ngứa kia nữa, nhìn liền thấy thoải mái.

“Còn nữa.”

Kiều Hạ lại đi vòng quanh Khương Tri Ngôn một vòng, sờ sờ cằm, “Sao mình cảm thấy toàn thân cậu có một cỗ khí chất nhỉ?”

Khương Tri Ngôn cười: “Khí chất gì? Xã súc chi khí á?”

Kiều Hạ vốn dĩ không tìm được từ thích hợp để hình dung, bị Khương Tri Ngôn gián đoạn một phen như vậy thì lập tức đã quên cỗ cảm giác kia, hai người cùng nhau cười ra tiếng.

Dẫn tới nữ đồng nghiệp bên cạnh liên tiếp nhìn các cô vài cái, Kiều Hạ chả sợ hãi chút nào mà nhìn trở về, rất có tư thế “Nhìn gì mà nhìn”.

“Tìm một chỗ ngồi đi, vũ hội này còn phải kéo dài chí ít 2-3 tiếng đồng hồ.” Khương Tri Ngôn không có hứng thú với khiêu vũ, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi xuống, chờ tới lúc cùng chụp ảnh chung mới trở ra.

Kiều Hạ cũng giống vậy, hai người ăn nhịp với nhau, rất mau liền tìm đến một cái sofa nhỏ sau cái mành, một khắc khi ngồi xuống kia đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Đeo giày cao gót mà đứng thời gian dài thiệt không phải việc người làm!

Cuộc họp thường niên của Nam Hằng chia làm họp thường niên lớn và họp thường niên nhỏ, rốt cuộc cả công ty chỉ cái tổng bộ thôi đã có mấy vạn người, sân bãi bình thường căn bản không chứa hết được, họp thường niên lớn không có gì khác với buổi biểu diễn bình thường, còn sẽ mời minh tinh lại đây biểu diễn.

Mà họp thường niên nhỏ chính là các bộ phận và các bộ phận tự mình làm, hoặc là có quan hệ tốt thì cùng hợp tác cũng có, giống như bộ phận chỗ Khương Tri Ngôn là họp thường niên năm nay và năm ngoái đều là cử hành trên du thuyền.

Chừng 1000 người tụ tập bên nhau, bắt đầu từ 3 giờ chiều, trước hết là nghe nói chuyện, lại chơi vài trò chơi rút thăm trúng thưởng, sau đó liền vừa ăn cơm vừa xem biểu diễn, có đồng nghiệp tự mình lên đài, cũng có người chuyên được mời đến.

Mà hiện tại, chính là thời gian vũ hội mà đám con gái cả bộ phận chờ mong nhất!

Nguyên nhân tất nhiên là lúc vũ hội, Úc Nam Diễn – boss lớn nhất Nam Hằng, cũng sẽ tham dự, còn sẽ tùy cơ rút một dãy số tự tay tặng quà.

Mà có quà cáp không không quan trọng, mấu chốt là Úc Nam Diễn!

“Nghĩ đến vụ boss bị tạt 2 lần năm ngoái là mình liền muốn cười.” Ngồi sau cái mành không có ai, Kiều Hạ nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Khương Tri Ngôn.

Hai cô đều là vào Nam Hằng vào năm ngoái, tất nhiên cũng tham gia buổi họp thường niên nhỏ năm ngoái kia, Úc Nam Diễn cứ theo lẽ thường mà tham dự rồi còn chưa có lên đài phát ngôn gì, một cô gái lại đột nhiên bổ nhào vào anh ta như bị người làm vướng ngã vậy, đồ uống trong tay tất nhiên cũng rất phù hợp định luật khoa học mà nhằm về phía Úc Nam Diễn.

Boss không hổ là boss, nháy mắt đã né được cô kia, chỉ là trên quần áo vẫn là không thể tránh khỏi mà bị bắn tới vài giọt, làm lơ đi bộ dáng rơi lệ ướt át của cô kia, Úc Nam Diễn rất mau đã thay bộ quần áo thứ hai đi ra.

Cơ mà ai ngờ được, chờ khi anh ta phát ngôn rút thưởng xong lại lần xuống đài ấy, ặc…… Lại bị tạt lần nữa!

Khương Tri Ngôn nhớ kỹ rõ ràng trưởng bộ phận Siêu ca của mình khi đó vừa khéo ở cạnh đó, sắc mặt kia ôi phải nói là khó coi á!

“Không có cách nào, ai bảo hoa thơm quá mà vẫn là vô chủ.”

Cách so sánh của Khương Tri Ngôn làm Kiều Hạ lại ha ha ha cười ra tiếng, nhìn vị ngự tỷ này cười đến “hoa rơi lả tả” như thế, Khương Tri Ngôn dời tầm mắt sang một bên.

Phi lễ làm lơ, phi lễ chớ coi!

“Cậu nói năm nay có còn ai dám làm như vậy hay không?”

Kiều Hạ lại kề sát vào một ít, Khương Tri Ngôn đều có thể cảm giác được dòng khí thở ra khi cô ấy nói chuyện, “Cậu đã quên lời Siêu ca nói rồi? Mấy bộ phận khác phỏng chừng cũng từng nói vậy như nhau.”

—— Nam Hằng không nuôi nổi người lắm tâm tư, nếu muốn quậy ra việc gì thì cứ ước lượng bản lĩnh của mình trước đã!

Theo cô biết, hai cô gái tạt rượu năm ngoái với cả hai ba người khác nữa, ngay cả tết cũng chưa ăn đã bị Nam Hằng đuổi việc, nguyên nhân cụ thể có phải thật sự vì vụ này không thì Khương Tri Ngôn cũng không biết, nhưng xem chừng năm nay hẳn là không ai dám làm như vậy.

“Tới rồi tới rồi.”

Hai người rõ ràng bởi vì đang ngồi thêm có mành che nên cái gì cũng không thấy, nhưng vừa nghe tiếng hoan nghênh ầm ĩ ồn ào kia, liền biết chắc chắn là đại boss tới.

“Nghe nói phần thưởng hôm nay là một chiếc xe, giá trị con số này.” Kiều Hạ ra dấu con số “năm”, “Nếu mà mình có thể trúng thì hay rồi!” Con xe 50 vạn, dù cho không lái thì bán cũng có thể có giá mấy chục vạn á, đây còn không phải là không không lấy tiền sao!

Khương Tri Ngôn nghiêm túc nhìn về phía Kiều Hạ, “Nếu không cậu đi rửa cái tay trước?”

Dù sao tay cô vẫn luôn đen, nên liền không nằm mơ giấc mơ không thực tế này.

Bài nói của Úc Nam Diễn rất ngắn, dùng từ cũng tinh luyện, xem ra được đây là người không thích vô nghĩa.

Khi những người khác nghiêm túc nghe nói chuyện, ánh mắt sáng quắc mà nhìn boss ấy, trong lòng Khương Tri Ngôn thì lại đang nghĩ liệu 10h rưỡi tối nay có thể đi vào giấc ngủ được hay không, bây giờ cô đã có chút buồn ngủ rồi.

Chờ chụp ảnh chung xong thì trộm chuồn về nhà, Siêu ca hẳn là cũng không phát hiện được đi?

Những ý tưởng lung tung rối loạn bị một câu “Rút rồi” đánh gãy, Khương Tri Ngôn tùy tiện nhìn thoáng qua dãy số của mình: 369.

Còn rất thuận miệng.

Nhưng thuận miệng có ích gì, vừa nãy trong tiệc tối lớn lớn bé bé rút thăm cũng có được một trăm mấy phần thưởng, cô lại một cái cũng không trúng!

“Tôi cũng không câu nữa, để chúng ta xem xem vị nào là người may mắn đây, cho mời Úc tổng công bố!”

“Dãy số trúng thưởng: 3,6,9” Giọng nam trầm thấp, đọc từng chữ rõ ràng hữu lực, lọt vào tai có thể nói là hưởng thụ.

Đùng!

Là tiếng di động của Kiều Hạ rớt trên tấm thảm thật dày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.