Căn biệt thự Úc gia này trước kia hẳn là chưa bao giờ xuất hiện cái thứ như là nồi lẩu này, ngay cả nồi cũng là mới sáng sớm được đưa đến.
Hơn nữa, bất đồng với lẩu uyên ương Khương Tri Ngôn ăn hôm qua, cái đưa tới lần này là nồi đồng, đây cũng là một kiểu nồi đặc sắc bên thủ đô này, được quản gia Lâm đề cử mãnh liệt.
Vì để xứng với cái nồi này và có được cảm giác bầu không khí tốt hơn, ngay cả cái bàn cũng là chuẩn bị thêm.
Không hề là bàn ăn dài mà to rộng nữa, không phải kiểu xa hoa nhưng trên thực tế mỗi lần ăn cơm chỉ có một mình Khương Tri Ngôn, lúc nhiều nhất cao lắm cũng chỉ thêm hai anh Úc gia và Triệu Đào.
Quản gia Lâm là mặc kệ khuyên ông thế nào, ông cũng không đáp ứng ngồi cùng bàn ăn cơm với họ, đây đại khái là tu dưỡng của quản gia chuyên nghiệp?
Cho nên lần này chia ra một cái phòng đơn nhỏ, nhiều thêm một cái bàn tròn có thể ngồi chừng năm sáu người, ăn như vậy mới có cảm giác.
Vì một bữa lẩu nho nhỏ này, có thể nói là cả biệt thự từ sáng sớm đã liền bắt đầu bận bịu lu bù lên, khi Khương Tri Ngôn xuống lầu ăn sáng thấy người ra ra vào vào còn tưởng rằng lại muốn làm chuyện lớn gì đó, kết quả hỏi vài câu xong mới phát hiện, người ta chính là vì ăn một bữa lẩu!
“Cái này không giống nhau, thiếu phu nhân.”
Trông quản gia Lâm cả người đều thần thái sáng láng, phá lệ hưng phấn, “Đây là tiến bộ mang tính lịch sử! Bất kỳ lần đầu tiên nào cũng đáng giá được kỷ niệm, chờ tới tối rồi tôi còn tính chụp tấm ảnh share cho lão gia tử, ông ấy thấy ảnh chụp nhất định cũng rất vui vẻ!”
Khương Tri Ngôn: …… Không đến mức, thật không đến mức đó.
Nhưng mà nhìn thấy trên mặt những người khác trong biệt thự cũng tràn đầy ý cười, Khương Tri Ngôn vẫn là nghẹn những lời này về.
Nếu mọi người đều vui vẻ, thế cô tội gì đi tạt nước lạnh chứ.
—— Có điều Úc gia trước kia rốt cuộc áp lực đến cỡ nào? Ăn có bữa lẩu cũng có thể vui vẻ như vậy?
Nếu buổi sáng là đang chuẩn bị nồi niêu vân vân, thế thì buổi chiều chính là đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Thịt bò đặc cấp có được hoa văn xinh đẹp như hoa tuyết kia biến thành từng mảnh hơi mỏng dưới kỹ thuật cắt thái đồ ăn của đầu bếp, ngay cả củ cải trắng bình thường cũng cắt cho xinh xinh đẹp đẹp, giống một đóa hoa ấy.
Nói thế nào nhỉ, sắc hương vị, có thể thấy được thứ gì đẹp đẽ luôn có thể kích lên cảm giác thèm ăn của người ta.
Khương Tri Ngôn cũng không khỏi chờ mong lên, cảm giác chờ tới bữa lẩu tối nay chắc chắn sẽ không kém.
Tầm mắt vừa chuyển, Khương Tri Ngôn liền thấy quản gia Lâm đang ở một bên cong người viết gì đó trên bàn, cô thò lại gần nhìn một phen.
Thịt bò lát, thịt dê lát —— 60 giây.
Dạ cỏ —— 15 giây.
Hoàng hầu —— 2 phút.
……
Còn đừng nói, chữ chú Lâm cứng cáp hữu lực, rất là đẹp.
Chỉ là nội dung……
“Chú Lâm, đây là?”
Nhìn những nội dung viết trên tấm hoa tiên* xinh đẹp này, thật giống như Võ Tòng đột nhiên biểu diễn một màn thêu hoa cho mi ấy.
*: nó là một loại giấy cổ trung quốc, giấy này thường hay được các văn nhân nho sĩ phong kiến cổ đại tự làm để phô trương sự trang trọng và tránh thô tục. Giấy hoa tiên nó giống như kiểu tấm thiệp viết thư ấy, nhỏ và mỏng, bởi vậy nên người ta mới gọi là ‘tiên’. Người ta gọi loại giấy này là hoa tiên vì nên giấy của nó có hoa văn hoa cỏ trang trí, không phải in hay vẽ mà bằng công nghệ cổ nào đó mà các lớp hoa văn đó đúng như một phần của giấy, không phải in hay vẽ lên bằng mực. (tự rút gọn tóm tắt từ baidu.)
Quản gia Lâm ngẩng đầu: “Thiếu phu nhân, cô không biết thôi, trước nay thiếu gia chưa từng ăn lẩu.”
“Món này phải là tự mình nhúng ăn mới thú vị, tôi không phải là sợ thiếu gia không biết thời gian sao? Sống hoặc là quá chín đều không được.”
—— Ôi tấm lòng cha già này của chú Lâm a.
Khương Tri Ngôn yên lặng giơ ngón cái cho ông trong lòng, cũng không chú ý chỗ này nữa, mà trở về phòng chờ tới tối nhúng lẩu.
“Chú Lâm!!! Con tới rồi!”
Buổi tối, 6 giờ.
Người còn chưa thấy đâu, cái giọng to của Úc Quân Sách đã truyền tới trước.
“Không nghĩ tới sinh thời con còn có thể cùng ngồi ăn lẩu với anh con.” Nhìn thấy Khương Tri Ngôn đã an vị, Úc Quân Sách giơ ngón cái lên với cô, “Không hổ là chị Tri Ngôn, quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Khương Tri Ngôn: “Giáo viên ngữ văn của cậu sẽ khóc đó.”
Úc Quân Sách cũng không ngại, cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên liền ngồi xuống.
Rồi lúc này Úc Nam Diễn và Triệu Đào ở phía sau mới chậm rãi dạo bước tới đây.
Trải qua gần một tháng tu dưỡng, tay trái bó thạch cao của Triệu Đào cuối cùng đã hủy đi, tiếp theo chỉ cần dưỡng thôi.
“Ha ha ha, anh, anh Triệu, mau tới, em đều sắp chết đói rồi!”
Úc Quân Sách còn ân cần mà kéo ghế dựa ra giúp Úc Nam Diễn, cướp việc của quản gia Lâm, đồng thời còn đặc biệt to gan gào với Úc Nam Diễn hai câu.
“Anh, anh biết ăn lẩu không? Chờ lát nữa nhìn động tác của em nha.”
Này đây đương nhiên là được đến một cái nhìn chăm chú chết người của Úc Nam Diễn, sợ tới mức Úc Quân Sách lại nhảy về chỗ mình, yên tĩnh như gà.
Thật không rõ Úc Quân Sách rõ ràng trông rất sợ Úc Nam Diễn, lại cố tình mỗi lần đều muốn đi sờ râu hổ một chút.
Đây là tình huynh đệ “rối rắm” sao?
Khương Tri Ngôn tỏ vẻ không hiểu.
Nhưng hiện tại mỹ thực trước mắt, chuyện như này không quan trọng.
Chú Lâm bấm giờ vừa khéo, Úc Nam Diễn bọn họ ngồi xuống không bao lâu, lẩu liền sôi.
Trên cái bàn bày bên cạnh bọn họ bày mười mấy loại gia vị, mà sốt chấm đặc chế của chú Lâm đã pha sẵn, bên cạnh mỗi người đều có một đĩa.
“Tới tới tới, động thủ nào!”
Úc Quân Sách dẫn đầu gắp lên hai miếng thịt bò cực mỏng bỏ vào nồi lẩu sôi trào, màu thịt bò nháy mắt chuyển biến.
Thịt này không thể nấu lâu, bằng không sẽ quá già.
Hiển nhiên ở phương diện này Úc Quân Sách vẫn là có kinh nghiệm, chờ thịt chuyển màu hoàn toàn thì vèo cái chấm vào trong đĩa sốt, cũng không sợ nóng đã trực tiếp cho vào miệng.
“Phù, ưm ưm, ngon quá! Lâm, chú Lâm, nhìn không ra chú còn chiêu này đó nha!”
Đối lập với sự vội vàng của Úc Quân Sách, Úc Nam Diễn liền có vẻ rất là thong dong bình tĩnh.
Anh ngay cả xắn tay áo cũng xắn không chút cẩu thả, nếp gấp hai bên đều phải đối xứng như nhau, hơn nữa, cùng là nhúng thịt, Úc Nam Diễn phân biệt dùng hai đôi đũa, lúc cho vào nồi dùng một đôi, vào miệng đổi một đôi.
Cảm giác anh không phải đang ăn lẩu, mà như là đang ở nhà hàng lớn xa hoa cấp sao vậy.
Ngay cả hơi nóng bốc lên từ cái lẩu bình thường đều sẽ được hình dung là hơi thở khói lửa, bay tới bên sườn Úc Nam Diễn liền phảng phất mọc cánh thành tiên, làm Khương Tri Ngôn nhìn mà sửng sốt.
Ông anh này thật không phải thế giới chi tử, hay là nam chính trong tiểu thuyết gì chứ?
“Không ăn à?”
Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Úc Nam Diễn tầm mắt tinh chuẩn bắt được Khương Tri Ngôn, anh cho rằng cô rất thích ăn lẩu, sao thế nào vẫn luôn không động thủ?
Khương Tri Ngôn: “Ăn!”
Mỹ nam tuy đẹp, nhưng nào so được với mỹ thực.
Huống chi chầu lẩu này của Úc gia đều là dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp, giống như lát thịt bò nhập khẩu này không chỉ có tươi ngon ẩm mượt, thế mà còn có chút hương sữa nhàn nhạt, không sảm không quá béo, thời gian nấu cũng vừa đúng!
Ăn từng chút một thì hiệu suất quá chậm, rất mau, các nguyên liệu nấu ăn liền bắt đầu lên mấy đĩa mấy đĩa, hơn nữa cái nồi này cũng đủ lớn, nên ngược lại cũng sẽ không bị tràn ra, nhưng cứ vậy thì liền thật không phân rõ ai nhúng cái gì.
“Tôm viên chín rồi, ai muốn ai muốn?”
“Cho tôi! Tôi muốn!”
“Từ từ, cá viên của tôi đâu? Sao đều hết trơn rồi? Mấy người ai ăn?”
“……”
Triệu Đào ăn ăn rồi cũng càng thêm thả lỏng, còn cướp thịt hai lần với Úc Quân Sách, ngay cả Úc Nam Diễn, thần sắc trên mặt bằng mắt hường cũng có thể thấy được là nhu hòa không ít.
Vừa nãy Khương Tri Ngôn chính là tận mắt thấy Úc Nam Diễn nhân lúc Úc Quân Sách với Triệu Đào tranh giành yên lặng gắp đi miếng thịt bò cuối cùng đó.
Chậc, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha!
Quản gia Lâm ở một bên vui mừng mà nhìn một màn này, đồng thời di động trong tay ông tách tách tách chính là mấy tấm ảnh, góc độ ông chọn đều rất không tồi, sau đó click gửi đi.
Úc lão gia tử lớn tuổi, di động cơ bản chỉ là đồ trang trí.
Nhưng không sao cả, quản gia bên cạnh tất nhiên sẽ phóng lớn ảnh chụp lên để ông cụ thưởng thức cho đã.
Nói không chừng sẽ còn in ra treo trong phòng đâu.
“Hức, không được, em ăn không vô.”
Một tiếng sau, Úc Quân Sách vuốt bụng tê liệt ngã xuống trên ghế.
“Tôi cũng vậy.” Triệu Đào theo sát sau đó.
Mà Khương Tri Ngôn, cô đã dừng tay sớm hơn mấy người này rồi, đồ ăn ngon đó, nhưng bụng chỉ có bây lớn đó thôi.
Ăn uống quá độ là không được, dù sao có bữa đầu rồi còn sợ không có bữa thứ hai sao?
“Ăn no rồi không muốn động, chị Tri Ngôn, em muốn đến phòng chị đọc truyện tranh.”
Lần trước thấy quản gia Lâm tỉ mỉ bố trí phòng nhỏ bí mật ấy, ôi làm Úc Quân Sách thèm ghê gớm, anh ta cũng muốn thể nghiệm kiểu hưởng thụ một mình một người này một chút, tiếc thay là sau đó cứ vẫn bận cũng không có thời gian.
“Lấy báo cáo thực tập hôm nay của cậu tới đây, anh muốn kiểm tra.”
Khương Tri Ngôn còn chưa lên tiếng đâu, Úc Nam Diễn đã nhìn về phía Úc Quân Sách trước, trong giọng nói lộ ra ý vị không cho phép cự tuyệt.
Từ sau khi Úc Quân Sách tự bạo, chuyện này đã bị Úc Nam Diễn giao cho Triệu Đào, bảo anh ấy kiểm tra mỗi ngày, mà Úc Quân Sách thường là đều dùng cực hạn thao tác đuổi kịp trước lúc ngày cuối cùng kết thúc hoàn thành.
Hiện tại tất nhiên…… Là không có!
“Quá lãnh khốc, quá vô tình, vô nhân tính, không nhân quyền.” Lầu bà lầu bầu, Úc Quân Sách bị đuổi về phòng viết báo cáo thực tập rồi.
Úc Nam Diễn với Triệu Đào cũng về phòng tiếp tục làm việc, tựa hồ chỉ còn lại có một mình Khương Tri Ngôn ăn không ngồi rồi.
Cho rằng Khương Tri Ngôn đã chơi một tháng sẽ vì thế mà cảm thấy nhàm chán muốn kiếm việc gì làm à?
Vậy là sai mười phần, cô căn bản là không chơi đủ.
Đầu tiên là cả một phòng truyện tranh, phim ảnh và tiểu thuyết kia còn chờ cô, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng chỉ chơi ở một cái hải đảo, khắp cả đại Hoa quốc có nhiều chỗ chơi như vậy, cô cũng chưa đi qua hết đâu.
Ngay cả thủ đô gần nhất đây, Khương Tri Ngôn cũng không dám nói đã dạo hết.
Sẽ cảm thấy nhàm chán chỉ là vì thứ muốn chơi lại không đủ tiền chơi.
Cho nên, cũng coi như là một tiểu phú bà, Khương Tri Ngôn hoàn toàn sẽ không cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn muốn hứng thú bừng bừng sắp xếp thời gian cho mình.
Nhưng Khương Tri Ngôn cũng không phải chỉ chơi không thật, cô vẫn là sắp xếp thời gian 1 tiếng mỗi ngày cho mình để đọc sách thi công chức.
Hiệp ước kết thúc vào cỡ tháng 2, mà thời gian thi công chức mỗi năm vừa vặn là tháng 4, chờ sau khi ly hôn thành công, Khương Tri Ngôn có thể bưng lên bát sắt, đổi một loại cách sống rồi.
Về phần chuyện như thi không đậu này, vậy chờ đến lúc đó lại nói.
Dù sao không thiếu tiền.
*
Mùa đông thủ đô rốt cuộc đã qua, nghênh đón mùa xuân ngắn ngủi.
Hoa viên Úc gia cũng tiến vào thời kỳ trăm hoa nở rộ, cả hoa viên nhìn qua chính là một phiên bản tả thực của mùa xuân, có thể thấy được ngày thường người làm vườn đã chăm sóc chúng nghiêm túc cỡ nào.
Cảnh đẹp khó được như này tất nhiên phải quý trọng cho tốt.
Khương Tri Ngôn dẫn theo camera cấp nhập môn mình mới mua, đang hứng thú bừng bừng mà chụp ảnh cho Daniel với Lilith đây.
Hai nhóc con còn rất có nhạy với ống kính, hơn nữa cũng đều rất nghe lời, khi bày pose thì giống mô giống dạng, thậm chí còn có một loại cảm giác CP loáng thoáng.
Đây hẳn chính là cảm giác quen thuộc của thiên kim nhà giàu với tiểu tử ngốc khờ khạo đi.
Khương Tri Ngôn nhịn không được mà quay cái video ngắn tiếp theo rồi đăng lên mấy app Câu Câu hot nhất mấy năm nay.
Chỉ một cái video rất đơn giản, chỉ phối với một khúc nhạc nền đúng style, Lilith nhấc chân trước bên phải lên, Daniel liền chủ động cúi đầu dưới trảo của Lilith, thoạt nhìn tựa như đang cầu sờ sờ.
Video rất ngắn, chỉ có mười mấy giây, Khương Tri Ngôn lại càng nhìn càng thấy moe, thật không hổ là lông xù xù, trời sinh tự mang hào quang chữa khỏi.
Nhưng khi cô đang cầm camera muốn lại thêm mấy tấm ấy, một đạo bóng đen đột nhiên chặn tầm mắt cô.
“A, trời ạ, tôi thấy được thiên sứ sao?”
Một người đàn ông trung niên trước mắt kinh diễm mà nhìn Khương Tri Ngôn, thậm chí còn muốn tiến lên kéo tay cô.
“Á!”
Đùng ——
Là tiếng Khương Tri Ngôn gạt ngã người kia.
Mà cái câu “Lão gia” kia của quản gia Lâm cũng bị một động tác này dọa đến nuốt về bụng.
10 phút sau, Khương Tri Ngôn cùng vị này… Ặc, ba ruột Úc Nam Diễn, cũng coi như là cha chồng cô, ngồi ở trên sofa phòng khách.
Đương nhiên, khoảng cách rất xa.
Sức Khương Tri Ngôn nhỏ, đá cũng không nặng, hơn nữa đằng sau lại là mặt cỏ thật dày, quản gia Lâm kiểm tra lại một lần cho vị này xong cũng không thấy bị thương.
Còn tốt, còn tốt, bằng không lần đầu gặp mặt đã đá bị thương cha ruột người ta, Khương Tri Ngôn cảm thấy tiền lương tháng này của mình liền nguy ngập nguy cơ.
“Lão gia, ngài về khi nào vậy? Thiếu gia đã được tin, đang trên đường về.”
Quản gia Lâm vừa rót hồng trà cho Úc Minh Chí, cũng là vừa nói cho Khương Tri Ngôn một chút tin tức.
Nói thiệt, chính ông cũng rất bất đắc dĩ.
Vị đại lão gia này chính là thích thế đấy, về nước cũng sẽ không chào hỏi trước một cái, đột nhiên xuất hiện ngoài biệt thự Úc gia thập thò còn kém chút bị bảo vệ xem như phần tử bất hợp pháp mà bắt lại.
Chờ khi ông đuổi tới nơi đang muốn dẫn người vào, một không lưu ý lại xuất hiện loại chuyện xấu hổ này, có điều cũng coi như may mắn là người không bị thương.
Lại nói tiếp, lúc ấy với tình huống như thế cũng không trách Khương Tri Ngôn được, nếu mà chờ tí nữa lão gia oán giận trước mặt thiếu gia, ông chắc chắn muốn nói đỡ vài câu.
Có điều……
Nhìn cái vẻ mặt trầm mê mà nhìn Khương Tri Ngôn kia của Úc Minh Chí, quản gia Lâm chỉ cảm thấy trái tim cường đại của mình có chút chịu không nổi!
Lão gia, ông thanh tỉnh chút đi!
Đó là con dâu ông đó! Lãnh chứng rồi!
Cô bé đứng đắn người ta hẳn sẽ không hiểu lầm Úc gia là cái loại gia tộc lung tung rối loạn gì đó chứ?
Đang lúc quản gia Lâm không dấu vết mà giúp Khương Tri Ngôn cản tầm mắt ấy, Úc Nam Diễn rốt cuộc đã về.
Anh vừa về tới thế mà lại nhìn về phía Khương Tri Ngôn trước tiên, “Em không sao chứ?”
Khương Tri Ngôn: “……?”
Không nên hỏi cha ruột anh có việc hay không à? Lại không phải cô bị đá.
“Không, không sao?”
Úc Nam Diễn gật gật đầu, “Em đi lên đi, bên này anh sẽ xử lý.”
Lời anh nói lập tức làm Úc Minh Chí vừa nãy thấy con trai xuất hiện cũng có phản ứng gì bất mãn, “Đi lên? Không được! Ba muốn cô ấy làm người mẫu cho ba!”
“Con xem cô ấy thật đẹp a, khí chất mâu thuẫn này, đôi mắt tràn ngập dụ hoặc này, đây là muse của ba, là ba……”
“Là vợ của con!” Úc Nam Diễn nhả một ngụm trọc khí, không kiên nhẫn mà giật nhẹ cà vạt, “Chú Lâm, dẫn thiếu phu nhân lên nhà.”
“Vâng, thiếu gia.”
Khương Tri Ngôn cứ vậy mà đi theo quản gia Lâm, vẻ mặt ngu ngơ mà vào thang máy, phía sau còn có thể nghe được tiếng rống to bất mãn của Úc Minh Chí.
“Cậu rốt cuộc có để người làm cha tôi đây vào mắt không!”
Hình như là không.
Trước lúc Khương Tri Ngôn về phòng, quản gia Lâm còn an ủi cô mấy câu, bảo cô không cần lo, nói Úc Nam Diễn sẽ xử lý tốt hết thảy.
Trong lời nói, tựa hồ ông cũng có một tia bất mãn với vị Úc đại lão gia này, chỉ là dù sao chú Lâm cũng là quản gia chuyên nghiệp, Khương Tri Ngôn cảm thấy có thể là ảo giác của mình.
Sau khi đóng cửa lại, nghĩ nghĩ, Khương Tri Ngôn vẫn là mở ra phần tư liệu Triệu Đào đưa mình trước kia, lại lật lật các tin tức trên dưới cẩn thận xem lại một lần.
Cũng không có gì khác với những gì cô biết được trước đó.
Úc Minh Chí, con trai vợ cả của Úc lão gia tử, là một họa gia, hàng năm chạy ở nước ngoài, năm đó nhất kiến chung tình với mẹ Úc Nam Diễn, sinh Úc Nam Diễn ra được không lâu liền ly hôn.
Nhà trai tiếp tục buông thả ở nước ngoài, nhà gái trở lại nước mình và cũng lần nữa tổ kiến gia đình.
Còn lại liền chưa nói cái gì.
Giống như là một người chả quan trọng gì ấy.
Khương Tri Ngôn lại lấy di động ra, nhập năm chữ “Nam Hằng Úc Minh Chí”, rất mau liền xuất hiện mấy tin tức tương quan.
Trong này có nhắc tới tên tiếng anh của Úc Minh Chí —— Gavin, và một tài khoản mạng xã hội ở nước ngoài của ông ta.
Khương Tri Ngôn lại theo chút tin tức này lục tới tài khoản kia của Úc Minh Chí, 657.000 fan, không xem là ít, có thể nói là một họa gia có chút danh tiếng.
Cái tài khoản này đều là chia sẻ nhân vật được vẽ, hơn nữa, không có ngoại lệ, tất cả đều là nữ, mỹ nữ.
Các loại màu da, các loại tạo hình, nên khen Úc Minh Chí bác ái sao?
Ngoại ngữ của Khương Tri Ngôn cũng không tệ lắm, cô lật tới các dòng tus Úc Minh Chí đính kèm khi chia sẻ những nội dung đó và bình luận phía dưới.
Thế là cô cũng thoáng nhiều thêm chút hiểu biết về ông ta.
Nói gọn lại, dùng từ hình dung tốt hơn chút thì chính là một người đàn ông say mê nghệ thuật, không bị thế tục ước thúc.
Từ trong những lời nói ngẫu nhiên của Úc Minh Chí không khó nhìn ra ông ta “Trọng nữ khinh nam”, ông ta cho rằng tất cả phái nữ đều là của quý trời cao ban cho, trên người chắc chắn có một nơi đẹp nhất, mà mộng tưởng của ông ta chính là lưu lại chỗ đẹp này.
Nói thế nào ấy nhể, ý tưởng của nghệ thuật gia người bình thường cô đây không hiểu, chỉ là nhìn cái dáng vẻ vừa nãy kia của Úc Minh Chí, Khương Tri Ngôn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với vị này.
Hy vọng Úc Nam Diễn ra sức chút, thu phục cha ruột sớm chút đi.
Khi tới giờ cơm tối, Khương Tri Ngôn xuống lầu, biệt thự đã không còn bóng dáng hai cha con họ Úc nữa, bọn họ đi đại trạch Úc gia rồi.
“Thiếu phu nhân, cô không bị dọa đến chứ?”
Cơm nước xong, quản gia Lâm phát hiện Khương Tri Ngôn tựa hồ ăn ít hơn ngày thường mấy miếng, lập tức có chút lo lắng, không khỏi hỏi ra tiếng.
Cô bé con nhà người ta đang chơi êm đẹp trong hoa viên, kết quả một tên đàn ông xông lên muốn làm gì đó, trong miệng còn nói những lời không hiểu nổi, người bình thường đều sẽ bị dọa nhảy dựng.
Sau đó lại biết được người này là cha chồng của mình quản gia Lâm lo lắng mười phần rằng tối nay Khương Tri Ngôn sẽ mất ngủ.
Phần lo lắng bị Khương Tri Ngôn thu hết vào đáy mắt, cô cười cười: “Chú Lâm, chú yên tâm đi, con không sao, lá gan con không nhỏ vậy.”
Cơm chiều ăn ít cũng chỉ là vì vừa nãy ở trong phòng một không cẩn thận ăn nhiều thêm mấy miếng đồ ăn vặt.
Tiếc rằng, lời bảo đảm của Khương Tri Ngôn hình như không hiệu quả lắm, chú Lâm trên mặt tuy nhìn như khôi phục, đáy mắt lại cứ mang theo lo lắng như cũ, ông còn dặn Khương Tri Ngôn tối nay tắm cho đã, như vậy sẽ hỗ trợ cho giấc ngủ.
Khương Tri Ngôn: “Dạ, dạ, nhất định nhất định.”
Yêu của trưởng bối, thật là nặng nề a.
Nhưng Khương Tri Ngôn “nghe lời” vẫn là nằm vào bồn tắm được cho thêm tinh dầu vào lúc 8 giờ, cả người được dòng nước ấm áp bọc lấy thực sự có thể cảm giác được toàn thân toàn tâm thả lỏng.
Vào lúc như này chơi game cũng không tiện lắm, Khương Tri Ngôn liền thuận tay mở Câu Câu ra, tùy tiện lướt hai cái video giết thời gian.
Sau đó……
Bình luận 99, like 99, chú ý 99, share 99.
Cô đây là hot lên hả?
Khương Tri Ngôn không thích phần mềm cứ luôn đưa tin tức quảng cáo cho mình, cho nên sớm đã set không nhắc tin, bởi vậy lúc này mới phát hiện video về Lilith và Daniel cô đăng hồi chiều thế mà lại hot.
Có 50.000 like, bình luận 4000, mấu chốt là con số này còn đang bay nhanh dâng lên.
[Độc thân lâu rồi, nhìn cái gì cũng thấy giống một đôi]
[Phẩm tướng của Ragdoll này, cực phẩm á! Chủ blog thật sự có tiền!]
……
Nhìn ra được, đại bộ phận đều phản ứng không khác với Khương Tri Ngôn lúc đó cho mấy, đều bị một màn này moe tới rồi.
Cái tài khoản này Khương Tri Ngôn sớm đã đăng ký, nhưng trước kia vì bận quá nên cơ bản là chưa từng động đậy, đây vẫn là cái video đầu tiên cô đăng.
Không nghĩ tới thế mà lại liền hot.
Tin nhắn phía dưới cùng đều là một đống người “Ma đa ma đa*”, bảo cô đăng thêm thêm video về Ragdoll với Samoyed nữa, ngoài ra còn có vài tin tức hỏi giá cả lung tung rối loạn.
*: tác giả sử dụng cái câu như hiệu ứng âm thanh trong tiếng nhật, nghĩa là thêm nữa, liên tục đi. (nguồn từ gg và baidu, mình hông biết tiếng nhật, nên không rõ lắm.)
Toàn bộ Khương Tri Ngôn đều không để ý.
Cô không muốn mượn việc này xuất đạo thành chủ blog manh sủng*, tuy thời buổi này lưu lượng ở đâu tiền ở đó, không ít người nương theo cỗ gió đông này kiếm đủ tiền mấy đời cũng xài không hết.
*: các bé thú cưng dễ thương.
Khương Tri Ngôn lại biết chủ blog manh sủng không dễ làm, động vật rốt cuộc không phải người, sẽ không nghe lời như vậy, mi phải dẫn đường để quay chụp suốt ngày sau đó lấy ra đoạn ngắn thú vị nhất.
Tốn thời gian cố sức, có đôi khi còn mệt hơn đi làm.
Đương nhiên, một điểm quan trọng nhất là, Daniel và Lilith đều không phải của mình, dựa vào cái gì kiếm tiền cho cô?
Khương Tri Ngôn trực tiếp set video này chỉ có chính mình có thể xem được, chẳng đau lòng chút nào, sau đó ném chuyện này ra sau đầu, bắt đầu lướt các video khác.
Chẳng qua bữa nay có lẽ thật là một ngày lắm việc.
Cô vừa kết thúc ngâm tắm, khi đang tính chui vào ổ chăn, tin nhắn Úc Quân Sách lại tới nữa.
[Quân Lâm Thiên Hạ: Chị Tri Ngôn, chị không sao chứ?]
Thật không hổ là anh em, hỏi chuyện đều như nhau.
[Khương Bính Ngư: Không sao hết nha, sao vậy?]
[Quân Lâm Thiên Hạ: Ông nội hai nghe nói chị bị dọa tới rồi, nên thóa mạ bác cả một trận, em không phải là lo cho chị sao]
Khương Tri Ngôn:……
Sao cô lại không biết mình bị dọa tới rồi, lời đồn này đến tột cùng là làm sao mà truyền ra vậy?
Hẳn là thấy Khương Tri Ngôn không có rep ngay, tin nhắn Úc Quân Sách rất mau lại tới đây.
[Quân Lâm Thiên Hạ: Chị Tri Ngôn, chị không cần lo, quan hệ của anh với ba anh ấy rất bình thường, hổng có tình phụ tử gì hết, lần sau nếu ông ấy còn dám dọa chị, chị liền đánh về lại!]
Khương Tri Ngôn đã gửi 6 dấu chấm qua đó.
Đại khái xem cái này thành Khương Tri Ngôn không tin, Úc Quân Sách trực tiếp rep cho một đoạn voice 60 giây, giọng nói bị đè thấp nhưng vẫn là lộ ra chút kích động.
“Em nói thiệt đó! Chị Tri Ngôn, chị không biết anh em vừa mới sinh đã được ông nội hai nuôi rồi, thời gian ở chung với bác cả tính đâu ra đó cũng không biết có được một tháng hay không nữa đó! Có điều chị yên tâm, anh trai em tuyệt đối không khát vọng cái gì mà tình thương của cha hết, cũng không có cảm tình gì với ông cha này, chị mới là người nhà chân chính của anh em, cho nên chị……”
Bởi vì điểm nhả rãnh quá nhiều, Khương Tri Ngôn không biết nên nói từ đâu mới phải, bèn dứt khoát gửi một gif qua đó.
[Khương Bính Ngư: Trẫm đã duyệt, các ngươi quy an.JPG]
Úc Quân Sách rất biết điều, lập tức gửi qua đó một gói cảm xúc “Dạ”, sau đó liền thật sự không tới quấy rầy Khương Tri Ngôn nữa.
—— Ba của ông chủ tới? Liên quan gì đến cô.
Chưa nghe qua một câu là “Lãnh chúa của lãnh chúa không phải lãnh chúa của ta” à, nói khác khác, ba của ông chủ chứ có phải ba cô đâu.
Xem trên mặt tiền lương và mặt mũi của Úc Nam Diễn, cô nhiều lắm là lễ nhượng ba phần, nhưng nếu vị này nhất định muốn cô đi làm cái gì mà người mẫu, Khương Tri Ngôn đại khái liền phải tự hủy hình tượng, nói cho vị nghệ thuật gia lãng mạn này cái gì gọi là “Thiên sứ trụy ma”.
Sáng hôm sau, Khương Tri Ngôn lại gặp được vị cha chồng trên danh nghĩa này trên bàn cơm, chẳng qua bên trái ông ta là Úc Nam Diễn ngồi đó, bên phải là Úc Quân Sách, Triệu Đào ở đằng sau hổng biết là làm gì.
Y như là trông phạm nhân mà bao vây lấy Úc Minh Chí.
Hơn nữa, không biết có phải vì tối qua bị Úc lão gia tử chửi cho tỉnh ra không, hôm nay ông ta nhìn thấy Khương Tri Ngôn cũng không có phản ứng gì lớn.
Ngược lại là hơi có chút mất kiên nhẫn thúc giục: “Mau tới công ty, đem theo hồ sơ chuyển nhượng, 2 giờ chiều nay tôi có chuyến bay!”
“Yên tâm, lúc trước đã nói rồi, anh kết hôn tôi liền cho 5% cổ phần, tôi sẽ không quỵt nợ.”
Khương Tri Ngôn: …… Có phải cô nghe được bí mật gì đó rồi không?
Úc Nam Diễn là vì cái này mới muốn tìm một cô vợ à, chỉ là vì sao chỉ cần 3 năm chứ?
Khương Tri Ngôn không rõ, có điều cô cũng không có hứng thú đi hiểu rõ.
Dù sao cô chỉ là một đứa làm công, một tay giao tiền một tay giao người (?),rất công bằng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]