Khi Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ xem xong buổi tướng thanh này đi ra đã là 10 giờ tối, nhưng thủ đô 10h tối đối với rất nhiều người mà nói chỉ là bắt đầu buổi cuồng hoan, đặc biệt hôm nay còn là tối thứ 7.
Ngày mai chính là chủ nhật, còn có cả ngày để ngủ!
“Mình không muốn về sớm vậy.” Kiều Hạ nháy nháy mắt to, “Tỷ muội, tới chút cuộc sống ban đêm nhá?”
Khương Tri Ngôn: “Cậu là muốn?”
Kiều Hạ nhanh chóng gật gật đầu, kéo lấy tay áo Khương Tri Ngôn lắc lư qua lại, đầy mặt khẩn cầu: “Đi mà đi mà ~”
—— Kiểu biểu cảm với động tác này sao lại có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu vậy nhỉ?
Có điều lại nói tiếp, Khương Tri Ngôn thật đúng là chưa đi bar lần nào.
Khi còn nhỏ là chưa tới tuổi, chờ tới tuổi rồi, cô không có tiền và cũng chả có thời gian.
Thời đại học phải làm công kiếm học phí và sinh hoạt phí, chờ đi làm rồi, ha hả! Ngay cả nghỉ ngơi cũng sắp thành một chuyện xa xỉ.
Nhưng thật ra thì vì công ty mở teambuilding mà đi KTV mấy lần, chỉ là vì đám đồng nghiệp quỷ khóc sói gào làm Khương Tri Ngôn cũng kính nhi viễn chi với KTV luôn.
Nếu là đi bar, đối với cái hoàn cảnh đa công năng ở trong phim truyền hình và tiểu thuyết đều là tụ tập đủ cẩu huyết, hiểu lầm đánh nhau là một thể này đây, Khương Tri Ngôn thật đúng là có chút tò mò.
“Chỉ là chỗ mình hay đi trước kia cách đây hơi xa chút, từ đây qua đó phỏng chừng phải 1 tiếng.”
Kiều Hạ lại không phải tay mới, có đôi khi cô ấy vì áp lực công việc lớn hoặc là lúc tâm tình khó chịu liền thích đi bar phát tiết một chút, lại nói tiếp, tửu lượng của Kiều Hạ chính là có thể nói ngàn ly không say, uống rượu y chang uống nước á!
“Từ ừ, để mình hỏi một người, có lẽ cậu ta có kiến nghị hay.”
Khương Tri Ngôn trước hết là nghĩ đến Úc Quân Sách, vị này trước kia còn từng nói với cô mình là tiểu vương tử hộp đêm, hộp đêm nào có chút danh khí ở chốn thủ đô này đều có truyền thuyết của anh ta.
Khi đó Úc Quân Sách chính là vỗ ngực bảo đảm nếu Khương Tri Ngôn muốn đi, trực tiếp báo tên cậu ta là được.
Tiểu vương tử lướt sóng, tiểu vương tử trượt tuyết, giờ lại có một tiểu vương tử hộp đêm, Khương Tri Ngôn rất hoài nghi Úc Quân Sách là muốn gom đủ 7 cái danh hiệu tiểu vương tử để triệu hoán thần long.
[Khương Bính Ngư: Tôi với bạn đang ở trên đường XX, gần đây có quán bar nào không tồi đề cử không?]
Tin Khương Tri Ngôn gửi qua không được 1 giây, Úc Quân Sách đã rep rồi đây.
[Quân Lâm Thiên Hạ:!!! Chị Tri Ngôn!!!]
[Khương Bính Ngư: Đừng có vô nghĩa! Không biết thì thôi!]
Cái phép khích tướng này rất hữu dụng, Úc Quân Sách lập tức báo tên vài quán bar gần đây, còn nói thẳng ưu khuyết điểm, xem ra đúng thật là người hay đi.
[Quân Lâm Thiên Hạ: Mãnh liệt đề cử MIA, là huynh đệ em mở, giờ em đánh tiếng với cậu ta liền, lúc mấy chị đến thì trực tiếp báo tên em là được, bảo đảm chơi vui vui vẻ vẻ!]
MIA?
Khương Tri Ngôn vừa định search một chút, Kiều Hạ liền ở kế bên bổ sung: “Mình biết chỗ này! Nó chỉ chiêu đãi hội viên, người bình thường còn không làm được hội viên đâu.”
Vậy chỗ này đi, nếu là huynh đệ Úc Quân Sách mở, an toàn cũng có chút bảo đảm.
Hai người gọi taxi, không đến 10 phút liền đến cửa quán bar tên MIA này.
Trang trí ở cửa có chút khác với trong tưởng tượng của Khương Tri Ngôn, trông rất là sạch sẽ?
“Mời đưa ra thẻ hội viên, một vị hội viên có thể dẫn theo hai vị khách.”
Bảo an cửa không lưu tình chút nào mà chặn lại Khương Tri Ngôn và Kiều Hạ, biểu cảm rất nghiêm túc, rất có tư thế như không thể liền cúi chào goodbye ấy.
Khương Tri Ngôn: “Úc Quân Sách đề cử tôi tới.”
Một bảo vệ vừa định đáp “Mặc kệ là ai đề cử, không có thẻ liền không được”, đây là quy củ ông chủ định ra, bằng không ai cũng có thể báo một cái tên là vào được.
Thế lực sau lưng MIA cũng không nhỏ, bằng không cũng sẽ không định ra cái quy củ kiêu ngạo như vậy.
Chỉ là những lời này anh ta còn chưa mở miệng nói, cổng lớn đột nhiên bị kéo ra từ bên trong.
“Boss!”
Hai vị bảo an đồng thời cúi đầu chào hỏi, nhưng hiện tại vị Boss này không đếm xỉa đến họ.
“Chị chính là chị Tri Ngôn mà Quân Sách nhắc đến phải không?”
Thẩm Nhất Đinh cười tủm tỉm mà nhìn Khương Tri Ngôn, “Em chính là ông chủ của quán bar này, vừa nãy Quân Sách nói có hai người bạn muốn tới, nên em chạy nhanh xuống nghênh đón đây này, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, để hai người đợi lâu rồi, thật sự ngại quá hà.”
Khương Tri Ngôn lắc đầu, “Không sao hết, là bọn tôi đột nhiên muốn tới, phiền ông chủ cố ý tới đây rồi.”
Thẩm Nhất Đinh: “Ha ha ha, này có gì chứ, Quân Sách chính là huynh đệ tốt của em, cậu ấy gọi chị một tiếng chị, vậy cũng là chị của em! Em tên Thẩm Nhất Đinh, chị Tri Ngôn cứ gọi em Tiểu Thẩm hoặc là Tiểu Đinh đều được.”
Thái độ của vị Thẩm Nhất Đinh tốt đến kỳ cục, nhưng Khương Tri Ngôn đã cố ý dặn Úc Quân Sách là đừng nói chuyện cô là vợ Úc Nam Diễn rồi, Úc Quân Sách hẳn là sẽ không lắm lời.
“Ông chủ Thẩm khách khí rồi, tôi và bạn tự chơi chút là được, anh cứ đi lo việc của mình đi.”
Thẩm Nhất Đinh vốn dĩ muốn dẫn hai người đi phòng bao, nhưng hai người các cô đi phòng bao có gì hay mà chơi, vì thế liền đổi tới một góc tương đối thanh tịnh, vừa lúc có thể nhìn thấy biểu diễn trên đài mà cũng sẽ không người chen người.
Thẩm Nhất Đinh nhìn ra được Khương Tri Ngôn cũng không muốn đánh giao tế gì với mình, anh ta cũng không cứng rắn dán lên, phân phó người bên cạnh chú ý trọng điểm chỗ này rồi liền cười rời đi.
Đám người vừa rời đi, Kiều Hạ lập tức đến trước mặt Khương Tri Ngôn: “Tỷ muội, nói thiệt đi, có phải cậu là đại tiểu thư gia tộc lánh đời nào đó đột nhiên tới rèn luyện không?”
Khương Tri Ngôn:……
“Cậu xem nhiều phim truyền hình rồi.”
Đẩy đầu Kiều Hạ sang một bên, Khương Tri Ngôn nén cười nói: “Nếu mình thật là tiểu thư nào đó, nhất định sẽ không quên cậu!”
Hai người không làm trò hề nữa, mà dời tầm mắt lên quán bar này.
Giờ là chừng 10h rưỡi tối, vừa vặn là lúc quán bar náo nhiệt nhất.
Dàn nhạc trên đài điên cuồng high, người phía dưới điên cuồng nhảy, thoạt nhìn cũng không có gì khác với quán bar bình thường.
Đang nghĩ vậy, Khương Tri Ngôn đã bị Kiều Hạ giật giật tay áo, ra hiệu cô nhìn lên bảng giá ở trên khán đài, bộ dáng kia như đã chịu kích thích.
Một đĩa trái cây 688 tệ.
Một chai bia 128 tệ, chính là cái loại mà bên ngoài bán 5 tệ một chai kia.
Rồi nước trái cây rồi đồ ăn vặt gì đo càng không thấp hơn 100, mấy cái đó còn đều là mấy dạng rẻ tiền nhất, Khương Tri Ngôn thấy được mấy loại rượu không biết tên đều là từ chục ngàn cất bước, hình như giá hàng chỗ này không giống với bên ngoài, 100 mà y như 1 tệ ấy.
Khương Tri Ngôn nghiêm mặt: “Lại lần nữa cảm nhận được mình bần cùng.”
Kiều Hạ sâu sắc đồng ý: “Tỷ muội, cảm tạ cậu làm mình mở mắt!”
Một tháng tiền lương của cô ấy, phỏng chừng ném ở trong này ngay cả bọt nước cũng không thấy được.
Hai con “dế nhũi” lại cười thành một đoàn, chẳng cảm thấy mình “nghèo” có chút vấn đề gì.
Có điều nếu đã đi bar, cái gì cũng không gọi thì hình như kỳ cục quá, Khương Tri Ngôn với Kiều Hạ đang định gọi hai ly uống, liền có hai người phục vụ bưng một cái mâm to đến chỗ này.
“Khương tiểu thư, đây là ông chủ bọn tôi đưa cho hai vị, chúc hai vị chơi vui vẻ, nếu còn cần cái gì có thể tùy thời gọi tôi” Anh chàng phục vụ wink với Khương Tri Ngôn một cái, đồng thời lộ ra 8 cái răng tuyết trắng, nhìn kỹ còn rất soái nha.
Kiều Hạ lại lặng lẽ tiến đến bên tai Khương Tri Ngôn: “Hình như mình có thể lý giải vui sướng của phú bà rồi.”
Khương Tri Ngôn: “…… Kiếm tiền cho tốt vô, vĩnh viễn đều có tiểu thịt tươi 18 tuổi chờ cậu!”
Kiều Hạ nghe vậy thì làm một động tác nỗ lực, trông như muốn vì mục tiêu này mà cố gắng đua một phen.
Làm tỷ muội, Khương Tri Ngôn chỉ có thể chân thành mong ước mộng tưởng của cô ấy thành sự thật.
Xem biểu diễn một chút, Kiều Hạ chuẩn bị lên sân khấu, áo khoác vừa cởi liền đứng dậy ngoắc ngoắc ngón tay với Khương Tri Ngôn, “Tỷ muội, chơi chút chứ?”
Khương Tri Ngôn xua xua tay, “Thôi, mình không biết, cậu đi chơi đi, mình ở đây nhìn cậu!”
Không biết nhảy là một mặt, chủ yếu vẫn là người trên sàn nhảy nhiều quá, Khương Tri Ngôn rất là không thích trường hợp người chen người thế này, quá khó chấp nhận rồi.
Kiều Hạ cũng không miễn cưỡng, vẫy vẫy tay thu xếp với Khương Tri Ngôn vài câu rồi liền bước mấy bước tiến vào sàn nhày, còn xa xa làm một hình tim với Khương Tri Ngôn.
“Ha ha ha.” Khương Tri Ngôn cũng nhanh chóng đáp lại cô ấy một cái.
Lại nói tiếp, đi bar chân chính kiến thức rồi liền phát hiện trong này không có gì đặc biệt, cô cũng khong thấy được cảnh tưởng gì mà “cường đoạt dân nữ” hay “đánh nhau ẩu đả” gì, mọi người cứ vậy mà vui vẻ chơi đùa với bạn của mình thôi.
Uống nước trái cây thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Khương Tri Ngôn thuận tiện gửi mấy tin cho Úc Quân Sách.
Biết Khương Tri Ngôn thế mà đang ở trên sofa uống nước trái cây một mình rồi, Úc Quân Sách lập tức gửi qua một gói cảm xúc “Cậu không được”, đồng thời tỏ vẻ lần sau nhất định phải để Khương Tri Ngôn tận mắt trông thấy mị lực của tiểu vương tử DJ của anh ta.
Chúc mừng, mức độ hoàn thành danh hiệu tiểu vương tử: 4/7, mong bạn học Úc Quân Sách không ngừng cố gắng.
[Khương Bính Ngư::::::::]
[Quân Lâm Thiên Hạ: Đây là ý gì? Mèo con nghi hoặc.JPG]
[Khương Bính Ngư: Ý là gấp đôi cạn lời.]
Nháy mắt, di động Khương Tri Ngôn liền thu được một trận oanh tạc gói cảm xúc từ Úc Quân Sách, để cô nhân cơ hội save lại không ít ảnh thú vị.
Cảm tạ bạn học Úc Quân Sách hào phóng!
“Khương Tri Ngôn? Sao cô lại ở đây?”
Thật ra thì trong hoàn cảnh ồn ào rất khó nghe được tiếng nói chuyện, nhưng vì người nọ gọi tên mình, người bình thường luôn có cảm ứng đặc biệt với tên của mình, vì thế Khương Tri Ngôn vừa quay đầu lại liền thấy được Diêu Mộng Điệp ở cách đó không xa với một vị đồng nghiệp cũ khác đang tới, người kia tên Vu Phương Phương thì phải.
Lâu lắm không đi làm, với mấy người quan trọng kia cô trước nay đều không nhớ được.
“Một mình cô à?” Diêu Mộng Điệp trực tiếp dẫn Vu Phương Phương đi đến trước mặt Khương Tri Ngôn, nhìn thấy trước mặt cô cơ hồ là bày đầy đồ ăn với nước trái cây, cô ta lập tức đổi đổi sắc mặt.
Nhìn sơ sơ thôi, không có mấy ngàn tệ không gọi được đâu.
Làm công nhân của Nam Hằng, mấy ngàn tệ tất nhiên là có, nhưng không đau lòng mà gọi cả đống đồ như này đây, Diêu Mộng Điệp tự nhận là không làm được.
Thậm chí cả cái quán bar này, nếu không phải bạn trai mới của cô ta cho cô ta mượn thẻ hội viên, Diêu Mộng Điệp cũng căn bản là không vào được.
Vậy thì Khương Tri Ngôn lại vào bằng cách nào? Từ khi cô dọn khỏi tòa nhà quản lý cao cấp kia, Diêu Mộng Điệp liền mất tin tức về Khương Tri Ngôn.
Cô ta thì thật cũng muốn nghe được chút gì đó, nhưng tin tức xung quanh về Úc Nam Diễn là nghiêm khắc bảo mật, sao có thể để một viên chức nhỏ như Diêu Mộng Điệp tìm hiểu được dễ dàng.
Mắt thấy đã qua vài tháng, Diêu Mộng Điệp cũng không hề chú ý tới Khương Tri Ngôn nữa, chủ yếu là gần đây cô ta đang quen một anh bạn trai rất có tiền, đúng là lúc tình chàng ý thiếp, nên đối với Khương Tri Ngôn tất nhiên là vứt ra sau đầu.
Không nghĩ tới, hiện tại lại gặp ở quán bar này.
Hơn nữa, bây giờ Diêu Mộng Điệp nhìn kỹ Khương Tri Ngôn, dù cho ánh đèn không tốt, cũng cứ có thể nhìn ra được hơi thở của cô rất tốt, cách ăn mặc chợt nhìn thì không có gì, lại hiện ra một tia quý khí, căn bản không giống hàng vỉa hè bình thường!
Khương Tri Ngôn xiên một quả dâu tây lên, hiển nhiên chẳng có chút ý muốn trả lời vấn đề của Diêu Mộng Điệp.
Vị này trước kia đã trong tối ngoài sáng bắt nạt “Khương Tri Ngôn”, về sau cô dọn đi rồi cô ta còn nói bậy Khương Tri Ngôn một trận, làm Kiều Hạ trực tiếp ồn ào một trận với cô ta.
Kết quả là song song bị Siêu ca kéo đi phê bình một trận.
Lại nói, bữa nay làm sao vậy cà, thủ đô nhỏ thế à? Mới sáng gặp chị Vương, tối đến gặp được Diêu Mộng Điệp, cuộc tụ hội lớn của nhân viên Nam Hằng hả?
“Tri Ngôn, sao cô không nói câu nào vậy?”
Đầu óc Diêu Mộng Điệp không ngu ngốc, khi chưa xác định được tình huống của Khương Tri Ngôn, cô ta cũng không lộ ra biểu tình tức giận, ngược lại vẫn là giữ thái độ tốt hỏi: “Là cùng ra chơi với bạn hả? Tôi với Phương Phương cũng vậy, có muốn đi chung không?”
Khương Tri Ngôn nuốt xuống quả dâu tây thơm ngon mọng nước trong miệng, rốt cuộc chuyển tầm mắt lên người Diêu Mộng Điệp, “Không cần, phiền cô đừng tới quấy rầy tôi được chứ?”
Lời này nói thật là không khách khí chút nào.
Vào lúc như này Vu Phương Phương căn bản là không dám nói gì, cô ta chỉ là cảm thấy Khương Tri Ngôn biến hóa thật lớn, bộ dáng bưng nước trái cây lên bảo Diêu Mộng Điệp đi đi vừa nãy, khí tràng thật là trực tiếp kéo max!
“Khương tiểu thư, bên chỗ ngày có gì cần trợ giúp không?”
Nhưng mà không đợi hai người họ rời đi, một vị bảo an phụ trách giữ gìn trật tự liền trực tiếp tới đây dò hỏi.
Bọn họ sớm đã chú ý bên này, tuy Diêu Mộng Điệp và Vu Phương Vương đều là con gái, nhưng đứng đó hồi lâu vừa không rời đi cũng không ngồi xuống, nhìn kiểu gì cũng thấy không thích hợp.
Để chắc ăn, bảo an vẫn là quyết định tới dò hỏi một chút thì yên tâm hơn.
Khương Tri Ngôn lắc đầu, “Không có gì, bọn họ lập tức đi ngay, phiền anh cố ý tới một chuyến rồi.”
Bảo an lập tức treo lên tươi cười, “Không phiền không phiền, ngài là bạn của boss bọn tôi, chút việc nhỏ này là nên làm.”
Nói câu này xong bảo an cũng không đi ngay, mà là nhìn hai người Diêu Mộng Điệp, tựa hồ bọn họ không đi thì anh ta liền không đi.
Đối đầu với bảo an nhân cao mã đại, một quyền một đứa như mình, lại nghe ý trong lời vừa nãy của anh ta, Diêu Mộng Điệp nào còn dám làm gì, “Tri Ngôn, vậy bọn tôi đi đây, có rảnh lại gặp nha, người văn phòng bọn tôi đều rất nhớ cô đó.”
Khương Tri Ngôn: “Muốn tôi mời mấy người ăn cơm à?”
Diêu Mộng Điệp vừa bị hỏi, nháy mắt liền nhớ tới cảnh tượng sau khi Khương Tri Ngôn trúng giải thưởng lớn thì bị đám bọn họ ồn ào bắt mời ăn cơm khi trước.
—— Nhưng đó không phải là không mời à?
Cô ta nói thầm một câu, trên mặt lại sẽ không tiết lộ chút nào, cứ tốt tính như cũ mà nói: “Nào sẽ chứ hả? Chắc chắn là bọn tôi mời cô ăn nha, ha ha, ha ha ha.”
“Thôi đi, cơm của cô bọn tôi cũng không dám ăn!”
“Kiều Hạ?”
Nhìn Kiều Hạ hẳn là mới vừa nhảy về, Diêu Mộng Điệp nháy mắt rõ ràng hai người họ là cùng nhau tới.
Nghĩ đến mình trước đó còn cười Kiều Hạ ôm đùi lấy lòng Khương Tri Ngôn, kết quả thật đúng là bị cô ta ôm rồi?!
Kiều Hạ với Diêu Mộng Điệp là sớm đã xé rách mặt, ngày thường ở văn phòng chính là trực tiếp xem như không khí, cho nên giờ phút này Kiều Hạ cũng không muốn nhìn thấy người nào đó để bị ảnh hưởng tâm tình tốt.
Mang theo một tia khiếp sợ, vài phần hối hận và vài phần nghi hoặc, Diêu Mộng Điệp với Vu Phương Phương cuối cùng đi rồi.
Kiều Hạ ngồi xuống nốc nửa ly nước trái cây, “Phù, vận khí kiểu gì vậy, tới cái quán bar còn có thể đụng tới kẻ làm mình hết muốn ăn. Cậu tin không, thứ hai đi làm cô ta không biết chừng còn bố trí cậu thế nào nữa đó.”
Khương Tri Ngôn xiên một khối dưa mật đến bên miệng Kiều Hạ, “Người râu ria, đừng để ảnh hưởng tâm tình, nói coi, nhảy xong thấy thế nào?”
“Sướng!” Kiều Hạ hất đầu, thật ra thì cô ấy còn có thể nhảy thêm một hồi lâu, chỉ là lúc nhảy Kiều Hạ cũng không quên chú ý tới bên chỗ Khương Tri Ngôn, rất mau liền thấy được Diêu Mộng Điệp.
Sợ Khương Tri Ngôn bị bắt nạt, cô ấy sinh sôi là chen ra từ trong đám người, còn tốt là nhìn bộ dáng hồi nãy, bị bắt nạt hẳn là Diêu Mộng Điệp.
Đối với vụ này, Kiều Hạ chỉ muốn nói: Làm đẹp lắm!
“Thật sự không đi cảm thụ một phen?”
Nhai dưa mật, Kiều Hạ hưng phấn lại đong đưa thân trên một chút, hoàn toàn khớp với nhịp điệu âm nhạc, tựa hồ còn có chút chưa đã thèm.
“Thôi thôi, mình làm không khí cảm thụ một chút là được, lần sau mình lại gọi người bạn tới nhé? Một mình cậu nhảy cũng nhàm chán đi.”
Không biết Úc Quân Sách với Kiều Hạ ai nhảy tốt hơn nhể?
Dù sao thì hồi nãy khi Kiều Hạ nhảy Khương Tri Ngôn có nhìn thấy có tới mấy tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ đều dừng tầm mắt trên người cô ấy, có thể nói là nam nữ ăn sạch.
“Một lời đã định, có rảnh nhất định hẹn mình nha!”
“Mình có rảnh, cậu có thể đi hay không mới là mấu chốt.”
Kiều Hạ lập tức lộ ra biểu cảm chua xót: “Người làm công có biện pháp nào đâu, tỷ muội, chừng nào cậu phất nhanh, mình không muốn đi làm.”
Khương Tri Ngôn mỉm cười: “Mình cũng chờ cậu phất nhanh nuôi mình đây.”
“Ha ha ha, vậy chúng ta cùng nhau nỗ lực phất nhanh!”
—— Ai không muốn phất nhanh nuôi tiểu tỷ muội chứ? Tốt hơn nuôi đàn ông thúi nhiều lắm!
Trên đây, chính là suy nghĩ trong lòng Kiều Hạ giờ phút này!
*
Khi Úc Nam Diễn với Úc Quân Sách về tới Úc gia vừa khéo là giờ dùng cơm trưa, ngày hôm qua Khương Tri Ngôn ăn quá nhiều thịt và đồ ăn vặt nên thấy hơi ngán, hơn nữa tối qua thức khuya, sáng dậy rời giường đã gần 10 giờ.
Uống một chén cháo gạo kê nhỏ rồi thì tới trưa cũng chả có khẩu vị gì.
Hiện tại cô đang bưng một phần rau trộn gặm ở đằng kia.
Lúc Úc Quân Sách hô to “Chết đói rồi chết đói rồi” tiến vào ấy, nhìn thấy bữa trưa của Khương Tri Ngôn, lập tức buột miệng thốt lên: “Chị Tri Ngôn, chị đây là đang giảm béo sao? Có điều hai tháng này hình như chị thật là béo chút!”
Chỉ cái đống lá rau xanh mượt kia, nhìn đã không muốn ăn rồi được chứ? Phụ nữ giảm béo thật đáng sợ.
Khương Tri Ngôn nhướng mày, “Sao cậu đi ra ngoài mới có một tuần đã béo 2 vòng vậy?”
“Sao có thể!” Úc Quân Sách lập tức trợn to mắt, trực tiếp nhìn về phía quản gia Lâm dang rộng hai tay xoay cái vòng, “Chú Lâm, con béo sao? Không có mà.”
Ngay sau đó anh ta lại sờ soạng bụng mình, nói thầm: “Cơ bụng chắc chắn vẫn còn.”
Chú Lâm “nghiêm túc” đánh giá Úc Quân Sách mấy lần: “Thiếu gia Quân Sách xem ra là ở bên ngoài ăn không tồi.”
Ý tứ này chính là: Béo!
Úc Quân Sách nháy mắt héo úa, vừa nãy còn ầm ĩ nói đói bụng, giờ lại chỉ muốn cùng nhau xếp hàng ngồi ăn salad với Khương Tri Ngôn.
Khương Tri Ngôn nhịn không được phụt cười một tiếng, có đôi khi đùa Úc Quân Sách một chút thật đúng là rất xả stress.
“Chú Lâm, đây là quà mà Úc tổng mang theo cho chú.”
Triệu Đào chậm một bước cầm thực phẩm chức năng mà Úc Nam Diễn đã cố ý phân phó đưa cho quản gia Lâm.
“Thiếu, thiếu gia mang cho tôi?”
Giây tiếp theo Khương Tri Ngôn liền tận mắt thấy được kỹ năng nháy mắt đã đỏ mắt chỉ trên phim truyền hình mới có, quản gia Lâm móc ra một chiếc khăn tay sạch từ túi trên ngực áo ấn ấn khóe mắt, dùng một loại biểu cảm “Thiếu gia rốt cuộc đã trưởng thành” nhìn về phía Úc Nam Diễn: “Thật ra thì thiếu gia có phần tâm này, lão Lâm tôi đã rất vui rồi.”
Nói xong liền đi đến trước mặt Úc Nam Diễn, “Thiếu gia hẳn là đói bụng rồi nhỉ, mau ăn chút gì đi, đừng để đói lả. Thiếu gia cậu xem cậu kìa, người đều gầy một vòng, ở bên ngoài chắc chắn ăn uống không đàng hoàng, này sao được chứ……”
Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách liếc nhau, hai người đồng thời cong cong khóe môi, trong lòng đều là nghĩ —— nhìn cái bộ dáng bất đắc dĩ lại không làm được gì hết của ông chủ / anh trai, thật là quá thú vị!
“Như này cũng được?”
Trên bàn cơm, Úc Quân Sách vẻ mặt căm giận nói về vụ tên giám đốc kia với Khương Tri Ngôn, lúc ở nước ngoài không có thời gian xử lý, giờ về nước rồi cái tên không quản được nửa người dưới này chắc chắn phải cuốn gói cút đi!
Nghe Úc Quân Sách chia sẻ, Khương Tri Ngôn chỉ muốn cảm thán một câu: Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có.
Mấu chốt là người này còn là thủ hạ của Úc Nam Diễn, cô cơ hồ là có thể tưởng tượng cái mặt đen thùi của Úc Nam Diễn khi đó.
“Ai biết được đầu tóc tên kia nghĩ thế nào!”
Úc Quân Sách cũng bắt đầu nhả rãnh, nói rồi anh ta lại nhìn về phía Khương Tri Ngôn: “Nói nè chị Tri Ngôn, sao chị không tới Nam Hằng lắc lư tuyên cáo chủ quyền chút đi? Anh của em tuy rất giữ nam đức, nhưng có mấy cô thiệt là!”
“Hôm chị đến tìm đó đó, mặc xinh xinh đẹp đẹp, kéo tay anh của em, dạo hết Nam Hằng một vòng, sau đó quang minh chính đại tuyên bố: Người đàn ông này, bị tôi nhận thầu!”
Khương Tri Ngôn nhịn cười: “Sau đó ngày hôm sau có khả năng sẽ liền truyền ra tin, bà xã chủ tịch Nam Hằng chắc chắn là đầu óc có chút vấn đề!”
Triệu Đào che miệng lại không để mình quá mức thất thố, nhưng có đôi khi đối thoại giữa Úc Quân Sách với Khương Tri Ngôn thật sự là quá khôi hài.
Ngay cả Úc tổng, đừng có nhìn hiện tại anh trông như đang nghiêm túc ăn cơm, bằng vào sự hiểu biết về anh nhiều năm của Triệu Đào, hiện tại tâm tình của boss này rất không tồi.
Đây thật đúng là khó gặp……
Từ từ! Triệu Đào bỗng bắt đầu nhớ lại.
Từ mới đầu, khi Úc tổng đưa ra cái hiệp nghị này ấy, anh ấy đã cảm thấy không thích hợp.
Lấy năng lực của Úc Nam Diễn, muốn tìm một cô gái nghe lời bớt lo làm tấm chăn cũng không khó, vì sao lại cố tình lựa chọn Khương Tri Ngôn?
Triệu Đào không nói 24 tiếng, trong một ngày chí ít có hơn nửa thời gian đều đi theo Úc Nam Diễn, hai người trước kia có từng quen biết hay không anh ta còn có thể không biết sao?
Tuy về sau này biểu hiện của Khương Tri Ngôn đích xác không tệ, thậm chí là cực kỳ vượt qua mong đợi, chứng minh ánh mắt Úc Nam Diễn không có lầm, nhưng vẫn cứ cảm thấy không đúng chỗ nào ấy nhể?
—— Hai người này, hẳn sẽ không trình diễn gì mà cưới trước yêu sau chứ?
Triệu Đào không để lại dấu vết mà liếc nhìn Khương Tri Ngôn một cái, có điều nhìn bộ dáng hiện tại vị nữ sĩ nào đó, hình như là thật không có ý tứ gì với ông chủ, tựa hồ là thật sự theo đúng như lời cô nói khi đó, vừa đến 3 năm, tự động cút đi?
Triệu Đào yên lặng nuốt xuống đồ ăn trong miệng: Chuyện như này bây giờ ai cũng không nói chắc được, rốt cuộc thời hạn 3 năm, còn chưa có qua được 1/6 đâu.
Dù sao thì anh ấy vẫn cứ xem Khương Tri Ngôn là bà chủ chân chính mà đối đãi trước thì chắc ăn hơn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]