Tiết tấu sinh hoạt của Dưỡng Lão quốc đúng là rất chậm.
Khương Tri Ngôn tới đây rồi mới tin tưởng là thật sự có một quốc gia 1 tuần chỉ đi làm 4 ngày, mỗi ngày làm việc nhiều nhất là 7 tiếng đồng hồ, chưa bao giờ có tăng ca, càng miễn bàn vụ làm suốt đêm.
Mấu chốt là kỳ nghỉ cũng nhiều đến thái quá, trong một năm nhiều vô số, cộng hết lại thế mà có 3 tháng nghỉ.
Cơ bản mỗi tháng đều sẽ có ngày hội hay lễ mừng, vừa ăn tết liền nghỉ 3 ngày, hình như có vài công nhân già sẽ còn có nghỉ tuổi nghề, cơ bản là 10 năm 10 ngày, 20 năm 20 ngày, này đây lại tương đương với 1 tháng.
Khương Tri Ngôn, Kiều Hạ với Úc Quân Sách: …… Nước mắt hâm mộ chảy ra từ khóe miệng.
Đây là quốc gia thần tiên gì thế?! Khó trách chú Đào không tiếc trả giá cũng muốn di dân tới đây, khó trách trên thế giới trong mấy trăm quốc gia lớn lớn bé bé, chỉ có nước này bởi vậy mà nổi tiếng được gọi Dưỡng Lão quốc.
Đây không phải là thiên đường trong mộng tưởng của tất cả người làm công sao!
Như ba người Khương Tri Ngôn đây, trong hai hôm này vừa lúc đuổi kịp một cái tết cuồng hoan gì ấy, hôm nay mọi người có thể mặc quần áo mình muốn mặc, tìm bất kỳ địa điểm nào mà nằm, tục xưng ngủ!
Đúng vậy, chẳng sợ mi muốn đi văn phòng thị trưởng nằm cũng được, chỉ cần là chỗ có camera theo dõi.
Còn như đường quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-ca-man-chon-hao-mon/2499231/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.