Úc Diệc Quân, đương kim đại tiểu thư của tập đoàn Nam Hằng, cũng là vị nữ chủ tịch đầu tiên của tập đoàn uy tín lâu đời gần trăm năm này.
Chỉ mới 26 tuổi, chỉ bằng mượn ánh mắt thương nghiệp tinh chuẩn cùng lòng can đảm, cẩn trọng và trình độ đầu tư siêu cao của mình đã được đến sự tán thành nhất trí của hồi đồng quản trị, sôi nổi chúc mừng Úc Nam Diễn hổ phụ vô khuyển nữ, cũng làm những kẻ khi trước ngầm cười nhạo Úc Nam Diễn chỉ sinh hai đứa con gái không người nối nghiệp, nói không chừng phải đem gia nghiệp tốt đẹp của mình dâng người kia sôi nổi bị vả mặt.
Rốt cuộc giới tính với tuổi tác, trước mặt tiền tài thật thật tại tại là hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, ai có thể dẫn dắt bọn hắn kiếm tiền thì người đó chính là ông chủ tốt.
Có không ít phú nhị đại bị khuynh đảo dưới giá trị nhan sắc của vị đại tiểu thư này, không tiếc muốn đến Úc gia ở rể, đáng tiếc bọn hắn có nguyện ý thì Úc Diệc Quân còn không muốn đâu.
Thứ bảy hôm nay, sau khi kết thúc công việc sớm hơn ngày thường một chút xong, vị tổng tài bận rộn này liền gấp máy tính lại, ngồi lên xe chuẩn bị về nhà, nhưng lần này không phải về căn hộ của cô ở phụ cận công ty, mà là về biệt thự Úc gia.
Đây là quy củ Khương Tri Ngôn định ra, chỉ cần tối thứ bảy không có nguyên nhân đặc biệt gì, cả nhà đều phải ở bên nhau ăn cơm chiều.
Chẳng sợ hôm nay Úc Diệc Quân kết thúc công việc sớm hơn ngày thường một chút, cô vẫn là người tới nơi cuối cùng, em gái Khương Diệc Duyên của cô đã đang ngồi trên sofa tán gẫu với ba mẹ rồi.
“Quân tiểu thư.”
Quản gia mới nhậm chức cung kính mà nhận lấy túi xách trong tay Úc Diệc Quân, mà một tiếng chào này cũng làm mấy người trên sofa phát hiện sự tồn tại của cô.
“A, ế lô, đây không phải chị ~ yêu ~của ~ em ~ sao ~” Khương Diệc Duyên cười tươi thiệt tươi, chạy chậm đến trước mặt Úc Diệc Quân dang tay ra cho cô một cái ôm gấu lớn thật to.
Úc Diệc Quân dù ở bên ngoài có bày một bộ người sống chớ gần nhưng đối với cái này cũng chỉ có thể tiếp thu, còn duỗi tay sờ sờ cái đầu tròn của Khương Diệc Duyên.
Lại nói tiếp, hai chị em tuy là song thai, nhưng chưa bàn đến tính cách, chỉ luận bề ngoài hay là chiều cao thì đều không nhìn ra là song thai, thật chắc cú song sinh dị trứng.
Chị gái Úc Diệc Quân lúc này đeo giày cao gót chiều cao đội lên có gần 1m8, em gái Khương Diệc Duyên đeo dép lê đế bằng đầu thỏ lông xù làm cô thoạt nhìn lùn hơn chị một cái đầu, hơn nữa hai cô gái một cô trang điểm tinh xảo một cô mặt mộc, mặc cho là ai từ ánh nhìn đầu tiên đều sẽ không cảm thấy đây là song sinh.
“Nào nào nào, mời chị gái ngồi, chị làm việc vất vả, để em bóp vai cho.” Biểu cảm ân cần của Khương Diệc Duyên nháy mắt chọc cười Khương Tri Ngôn ở kế bên.
“Tiểu chân chó.”
Bị mẹ ruột chế giễu, Khương Diệc Duyên hoàn toàn không hề ngượng ngùng, ngược lại rất là lẽ thẳng khí hùng mà ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chị chính là áo cơm cha mẹ của con, con đương nhiên phải ôm đùi cho chặt chút rồi.”
Khác với bà chị Úc Diệc Quân 22 tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ, sau đó vào Nam Hằng tranh đấu đánh đến vị trí ngày hôm nay của mình, Khương Diệc Duyên là làm từng bước mà tốt nghiệp đại học, sau đó cô cũng không thi lên thạc sĩ mà ấn theo hứng thú của mình, hôm nay học vẽ tranh một tí, ngày mai chơi chơi nghề gốm một tẹo.
Công việc chính thức đàng hoàng là không có, nếu mệt liền nằm ở nhà mười ngày nửa tháng, mỗi ngày ôi phải nói là tiêu sái.
Dùng cách nói của chính cô là như này, ‘Khó khăn lắm mị mới đầu cái thai tốt đến như này, đương nhiên phải nỗ lực hưởng thụ rồi’.
Lấy cổ phần trong tay Khương Diệc Duyên với số bất động sản nè, thậm chí là châu báu trang sức mà Úc lão gia tử cho hai chị em nữa nè, chỉ cần cô đừng luẩn quẩn trong lòng đi gây dựng sự nghiệp, thật sự là không cần sầu.
“Còn nói con nữa, mẹ, không phải mẹ với ba cũng là vậy sao.”
Khương Diệc Duyên căng má lên, “Rõ ràng hai người cũng là vừa đi chơi về, sáng nay mới bước vào nhà.”
Đối mặt với khuôn mặt nhỏ có 5 phần tương tự mình, Khương Tri Ngôn rất có là có thể xuống tay được, bà trực tiếp ôm chầm lấy Khương Diệc Duyên một phen, chọc chọc khuôn mặt nhỏ của cô nàng: “Hửm? Có ý kiến? Ba mẹ con là về hưu rồi có hiểu chưa? Về hưu rồi không đi chơi thì chơi khi nào!”
Tuy rằng nghỉ hưu lúc này có hơi sớm, cơ mà đây không phải là vì con gái quá tài giỏi sao?
Bên này Khương Tri Ngôn với Khương Diệc Duyên đang đấu võ mồm, bên kia Úc Nam Diễn thì lại đang dò hỏi Úc Diệc Quân gần đây có gặp phải khó khăn gì không, còn khen cô nàng lần trước đã hoàn thành hạng mục kia rất tốt.
Nhìn ba mình tuổi quá nửa trăm vẫn cứ soái khí nho nhã như cũ, lại nhìn bà mẹ khi thì cười to khi thì ghét bỏ, nhìn cứ như mới ba mươi mấy của mình ở kế bên, Úc Diệc Quân lộ ra một nụ cười nhạt: “Ba với mẹ cứ an tâm chơi đi, Nam Hằng giao cho con là được.”
Cô chẳng cảm thấy ba mẹ mình hưởng thụ cuộc sống về hưu sớm một chút có cái gì không tốt, cũng chẳng hề cảm thấy mình tuổi nhẹ đã khiêng lên gánh nặng Nam Hằng sẽ thật mệt mỏi.
Ngược lại, Úc Diệc Quân rất hưởng thụ loại cảm giác chém giết trên thương trường này, nhìn mấy con cáo già kia nội tâm ảo não phẫn nộ lại không thể không cười chào đon đả với mình, đó cũng là một thú chơi ác nho nhỏ của cô.
Cô rất may mắn vì có thể sinh ra ở Úc gia, có thể có một đôi cha mẹ rộng rãi lại ân ái như vậy, còn có một cô em gái ngây ngốc lại đáng yêu nữa.
So với những gia tộc hào môn lung tung rối loạn kia, thế hệ này của nhà họ Úc thật sự xem như thanh tịnh.
Trí nhớ Úc Diệc Quân rất tốt, thậm chí hiện tại còn có thể hồi tưởng lại chút chuyện hồi hai ba tuổi, nếu so sánh với cô em gái đáng yêu lại biết làm nũng của cô, cô từ nhỏ đã trưởng thành sớm chắc chắn không có hút ánh nhìn của người khác đến vậy.
Nhưng ba mẹ chưa bao giờ vì thế mà bỏ qua lơ là với cô, sẽ không vì cảm thấy cô là một đứa bé mà liền coi nhẹ ý kiến của cô.
Úc Diệc Quân còn nhớ khi nhỏ, lúc mới đi nhà trẻ ấy, cô giáo hỏi cô vì sao không cùng nhau chơi búp bê với các bạn nhỏ khác, cô liền nói thẳng ra là không muốn chơi với bọn họ.
Kết quả là cô giáo nói chuyện này cho mẹ, ý là nói Úc Diệc Quân có chút không hợp đàn, rõ ràng em gái chơi rất tốt với những bạn khác, bảo cha mẹ chú ý dẫn đường nhiều một chút.
Lúc ấy cô ở bên cạnh nghe rõ ràng những lời đó, chờ mẹ cúp điện thoại rồi, Úc Diệc Quân bé nhỏ gục đầu xuống, cho rằng mình sẽ bị phê bình như trong TV diễn vậy.
Không nghĩ tới Khương Tri Ngôn chỉ là rất ôn nhu mà sờ đầu cô rồi hỏi cô thích cái gì?
“Duyệt Duyệt, con có thích thứ gì liền phải nói ra nha, không giống với An An cũng không sao hết, không giống với các bạn nhỏ khác cũng không sao hết luôn.”
Đây là lời mẹ nói lúc ấy, cũng làm Úc Diệc Quân ấn tượng rất sâu cho đến tận bây giờ, “Thật sự không sao ạ?”
“Thật chứ.” Khương Tri Ngôn cười ngoéo tay với Úc Diệc Quân, “Con ở trong nhà trẻ này thấy vui không? Nếu không thích liền đổi chỗ khác, nếu còn muốn tiếp tục ở lại thì để mẹ đi giáp mặt trò chuyện với cô giáo một chút.”
“Nhưng mà, chính là còn có An An.”
“An An là An An, Duyệt Duyệt là Duyệt Duyệt, hai đứa con trừ bỏ đều là tiểu bảo bối của ba mẹ ra, mấy cái khác đều có thể không giống nhau.”
Vì thế, Úc Diệc Quân coi trọng phòng lego của Úc Nam Diễn, hai cha con này có sở thích nhỏ giống nhau.
Rồi về sau đó Úc Diệc Quân cũng không giống với những bé gái bình thường khác, bé thích những trò động não như lập trình, cờ vây linh tinh, còn có một ít hạng mục mạo hiểm kích thích, Khương Tri Ngôn quả đúng như cô đã nói, đều rất duy trì cô bé con của cô.
Thậm chí còn tự mình bồi Úc Diệc Quân học trượt vát một tuần, đương nhiên, bởi vì té ngã vài lần xong liền rất không có nghị lực mà từ bỏ.
Sau đó rất là tự nhiên mà lấy chính mình làm ví dụ bảo Úc Diệc Quân đừng học theo.
Tiểu Úc Diệc Quân:……
Nói thiệt, nhìn ba âm trầm mà nhìn chằm mấy chỗ xanh tím vì mẹ không cẩn thận va chạm bị thương, cô bé con của lúc đó cảm thấy nếu mẹ lại không chủ động nói dừng, ba phải đi lên cưỡng chế dừng.
Nói tóm lại, lớn lên trong bầu không khí như thế, chẳng sợ Úc Diệc Quân và Khương Diệc Duyên lớn lên trở thành hai người tính cách hoàn toàn bất đồng, cũng không ảnh hưởng cảm tình của người một nhà.
“Ăn cơm nào ăn cơm nào.” Khương Tri Ngôn đứng dậy, “Có lời gì đều cho lên bàn cơm rồi nói.”
“Hôm nay có cá hấp Duyệt Duyệt thích, cũng có thịt luộc thái miếng An An thích, đương nhiên còn có bữa tiệc lớn hải sản mẹ yêu nhất nữa.”
Nghe Khương Tri Ngôn giới thiệu như báo tên đồ ăn, Khương Diệc Duyên lắc lắc cái đầu nhỏ, cùng lúc nhìn về phía Úc Nam Diễn: “Ba ơi, mỗi lần đều không có món ba thích, ba cũng quá đáng thương đi.”
Úc Nam Diễn sải bước, trực tiếp vỗ nhẹ lên đầu Khương Diệc Duyên: “Ba với mẹ con thích như nhau.”
Khương Diệc nghe thế lập tức làm ra vẻ mặt như bị chua đến rụng răng: “Vợ chồng già rồi, còn buồn nôn như vậy, thiệt chịu không nổi mà.”
Nếu nói trên thế giới này có một cuộc thi bỏ phiếu cho cặp vợ chồng ân ái nhất, Khương Diệc Duyên nhất định không chút do dự mà bỏ phiếu cho ba mẹ mình.
Mi nói coi, đều đã kết hôn gần 30 năm, cặp vợ chồng này sao còn có thể thường thường khoe ân ái, làm cho cô với chị gái thiệt sự là từ nhỏ “ăn cẩu lương” mà lớn, liên đới đến ánh mắt chọn chồng cũng bắt bẻ hơn rất nhiều. Rốt cuộc thì nếu vừa so với cha già nhà mình, thì cái đám tuổi nhẹ vừa không ổn trọng lại phù hoa kia, ngay cả một nửa ba của các cô đều so ra kém!
Trên bàn cơm, theo từng món ăn được người hầu bưng lên, buổi liên hoan gia đình hôm thứ bảy này cũng chính thức bắt đầu.
Khương Diệc Duyên đầu tiên là nói về hoạt động tuần này của mình, “Con đến quán cà phê mèo của dì Hạ Hạ làm nhân viên tình nguyện! Tuần này lại cứu trợ nhiều thêm mấy bé mèo con, siêu cấp đáng yêu đó ~ con có gửi ảnh trong nhóm mọi người có thấy chưa?”
Từ khi Daniel với Lilith lần lượt qua đời, hai cô gái cơ hồ là lớn lên với chúng rốt cuộc không muốn nuôi thú cưng mới nữa, nhiều lắm chính là đi tuốt mấy chủ tử đã chủ khác như Khương Diệc Duyên thôi.
“Đúng rồi, con còn gặp được chú Quân Sách.”
Úc Quân Sách với Kiều Hạ, nói thiệt, Khương Tri Ngôn cũng không nghĩ tới bọn họ phát triển thành như thế, cho đến nay hai người đều chỉ là quan hệ người yêu sống chung với nhau, không kết hôn cũng không sinh con..
Ngẫu nhiên cũng sẽ đi du lịch với nhau, cùng nhau làm người trong trào lưu.
Mấy năm trước Kiều Hạ đã từ chức rời khỏi Nam Hằng, sau khi tích cóp đủ tiền rồi cô ấy mở một quán cà phê mèo, cũng không phải vì mục đích kiếm tiền, mà chỉ là cứu trợ mấy con mèo con, thả lỏng uống cà phê, cuộc sống kia thật sự rất tùy tính.
Hai người đó đều không nghĩ đến việc kết hôn, cứ như thế mà làm bạn đến già cũng rất không tệ.
“Còn nữa nha.” Khương Diệc Duyên cười hì hì, “Tuần này con còn nghe được tin tức về tình địch của ba đó.”
Úc Nam Diễn bất đắc dĩ, anh muốn nói chuyện lại bị Khương Tri Ngôn giành trước.
“Lặp lại lần nữa, không phải tình địch! Từ đầu đến cuối mẹ chỉ yêu một mình ba con!”
Khương Tri Ngôn cũng không nghĩ tới Khương Diệc Duyên khi nhỏ sẽ lục lọi chui vào phòng vẽ tranh kia, vừa vặn nhìn thấy bức tranh kia của Mục Hi Thần cùng với chữ đằng sau.
Nói thiệt, Khương Tri Ngôn cũng là lần đầu tiên biết đằng sau bức tranh đó còn có chữ viết, lại còn là một câu ái muội như vậy!
Lúc ấy cô cầm lấy tranh rồi cũng chưa hề kiểm tra đã giao cho chú Lâm, còn mệt chú Lâm không nghĩ nhiều, bằng không……
Nhưng mà giây tiếp theo chú Lâm liền bước ra tỏ vẻ ông sớm đã nói chuyện này cho Úc Nam Diễn, chỉ là chú Lâm cũng không biết là Khương Tri Ngôn không hề biết có hàng chữ kia.
Vì thế Khương Tri Ngôn liền nghĩ đến Úc Nam Diễn khi đó nói cái gì mà nhận được thiệp mời muốn cùng nhau đi triển lãm tranh, thì ra là từ khi đó anh đã bắt đầu “diệt trừ dị kỷ”?
Chẳng qua từ lần tham quan triển lãm tranh đó trở về, Khương Tri Ngôn đích xác cố ý bắt đầu xa cách Mục Hi Thần, dù cho về sau anh ta lại mời rất nhiều lần, lại còn nói vẽ tranh chân dung Khương Tri Ngôn muốn cùng nhau thưởng thức, đều bị cô trực tiếp cự tuyệt.
Sau đó lại nhiều lần qua đi, có là thằng ngốc cũng có thể nhìn ra thái độ của Khương Tri Ngôn, Mục Hi Thần lại không đắc tội Úc Nam Diễn nổi, chỉ đành dần dần từ bỏ.
Nhưng mà cái chuyện hoàn toàn không đáng giá nhắc tới này chả biết sao lại bị Khương Diệc Duyên khi đó đã xem rất nhiều phim máu cún hiểu lầm, còn tưởng rằng Khương Tri Ngôn khó quên người cũ, chẳng sợ cô quyên bức tranh đó đi ngay cũng lo lắng sốt ruột, quậy ra không ít chuyện làm người ta vừa bực mình vừa buồn cười.
Thẳng đến bây giờ, cô còn vẫn sẽ ngẫu nhiên vui đùa mà nhắc một câu tình địch của ba, đương nhiên cũng chủ yếu là vì mấy năm nay Mục Hi Thần thật sự có chút “nổi tiếng”.
Thiên phú của anh ta trên hội họa thật sự không cần phải nói, nhưng trên cách làm người lại có chút vấn đề, bày ra một bộ dáng thiên chân vô tà không hiểu tình yêu câu cho mấy cô tiểu thư phương tâm ám hứa với hắn, thậm chí trong đó còn có những phu nhân đã kết hôn.
Thường đi bên bờ sông nào có không ướt giày, sau một lần bị nổ phốt với vị phu nhân nào đó, chồng vị kia liền lập tức ra tay muốn phong sát Mục Hi Thần, kết quả người ta lại trực tiếp ra nước ngoài lại giành được vài giải thưởng hội họa trọng lượng lớn ở đó, thành đại họa gia cơ hồ nhà nhà đều biết.
Theo sau đó các loại tin tức của cái vị này cũng thường thường xuất hiện trên truyền thông bát quái, có thể nói là “Úc Minh Chí” bản tiến giai.
Còn may Khương Tri Ngôn thoát thân sớm, bằng không chắc chắn chọc phải một thân tanh.
Từ những việc này cũng đã chứng minh được một chuyện, nhân phẩm và tác phẩm thật sự chẳng có cái méo quan hệ gì.
Vui đùa chọc ba mẹ xong, Khương Diệc Duyên rốt cuộc an tĩnh lại ăn cơm, nhưng Úc Diệc Quân lại nối lời ngay sau đó, “Ba, mẹ, hôm qua bà cô Minh Na tới tìm con, bà ấy muốn bán 1% cổ phần Nam Hằng trên tay mình cho con, rẻ hơn giá trị trường 3 điểm, con đồng ý rồi.”
Úc Minh Na hai năm trước rốt cuộc đã ra tù, nhưng khi đó Úc lão gia tử với bà nội ba đều đã qua đời, cô bé mà bà nội ba vì bà ta chọn lựa nuôi cũng đã gả chồng sinh con.
Người con nuôi đó thật đúng là không cô phụ công sức bồi dưỡng của bà nội ba, chủ động đón Úc Minh Na về nhà mình ở, nhưng Úc Minh Na cự tuyệt, lựa chọn tự mình mở một viện phúc lợi, chính mình lên làm viện trưởng..
Bà ta khi đó cũng mới sáu mươi mấy tuổi, cuộc sống trong ngục giam cũng không phải quá tệ, rốt cuộc Úc lão gia tử khi đó đã có chào hỏi, nên thân thể bà ta còn rất cứng cáp.
Trên tay bà ta lại nắm 1% cổ phần Nam Hằng cùng với toàn bộ bất động sản và cửa hàng vân vân mà bà nội ba lưu lại cho bà ta, chẳng sợ tất cả tài sản của bà ta khi trước đều đã bị tước đi, nhưng giờ cũng hoàn toàn không thiếu tiền.
Từ đó về sau bà ta liền một lòng nhận nuôi những đứa bé vì đủ các loại nguyên nhân mà bị vứt bỏ, tựa hồ muốn có được sự an ủi gì đó từ trong đó vậy, còn đã từng lên tin tức truyền thông.
Đối với cái này Khương Tri Ngôn cũng từng tò mò một chút, ngồi tù thật sự sẽ làm người ta thay đổi lớn đến vậy sao? Nhưng nếu là vậy, vậy thì tại sao sau khi Lý Quang Hoa ra tù lại còn tính xấu không đổi, muốn hố chút phí dưỡng lão từ trong tay Úc gia? Tuy sau đó bị Úc Nam Diễn không chút lưu tình mà thu thập.
Anh trực tiếp tống lão ta với thằng con trai ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc ngũ độc đều đủ, còn từng ngồi xổm trong cục cảnh sát của lão vào trỏng luôn làm bạn, bảo đảm đời này bọn hắn sẽ khóa chết, sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Đại khái là nhìn ra Khương Tri Ngôn tò mò, Úc Nam Diễn nói với cô một ít chuyện cô không biết.
Lúc ấy là anh với bà nội ba đi gặp Úc Minh Na, tất nhiên biết bà nội ba đã nói gì mới làm Úc Minh Na từ bên rìa sụp đổ đến từ bỏ hết thảy.
Nghe xong mọi chuyện, Khương Tri Ngôn:???
“Ý anh là, anh trai song sinh của Úc Minh Na, là bị bà ta hại chết?”
Bởi vì ghen ghét mẹ mình trọng nam khinh nữ mà sau khi bị bắt cóc lúc trộm trốn đi liền lặng lẽ đẩy anh trai một phen, ai ngờ vừa vặn bị đụng phải xe của bọn bắt cóc đuổi theo đằng sau, người qua đời ngay tại chỗ.
Mà Úc Minh Na cũng vì đã chịu kích thích mà đã quên mất đoạn ký ức đó, sau đó ngược lại trở nên càng ngày càng cực đoan.
“Này, ông nội cứ vậy liền xác định Úc Minh Na là thật sự quên sao?”
Trừ bỏ chính Úc Minh Na, ai biết được lúc ấy bà ta nghĩ thế nào, sao biết được có phải là cố ý giết người hay là vô ý giết người hay không.
“Đừng coi khinh ông nội.” Đối với ý kiến này, Úc Nam Diễn chỉ nói một câu như vậy. Nếu là giả vờ, Úc Minh Na khi đó mới 8 tuổi mà đã có tố chất tâm lý cùng kỹ thuật diễn tốt như thế thì cũng sẽ không rơi vào kết cục như hôm nay.
Chuyện này nói thế nào nhỉ, tựa hồ chính là mỗi một chút sai lầm nhỏ chồng chất lên cuối cùng gây ra sai lầm lớn.
Khương Tri Ngôn gật gật đầu, sau khi biết được chuyện đó rồi cũng chỉ có thể cảm thán một câu, cho đến bây giờ những người có chút quan hệ huyết thống gần với nhà họ cũng chỉ còn lại một mình Úc Minh Na, vì cả Úc Minh Chí lẫn Úc Minh Diệp đều đã lần lượt qua đời, hy vọng bà ta có thể sống thật tốt quãng đời còn lại của mình đi.
“Con tự làm chủ là được, tiền trên tay còn đủ sao?”
Đối với việc này, Úc Nam Diễn không có phản ứng gì quá lớn, cũng không hỏi vì sao Úc Minh Na muốn bán cổ phần trong tay.
Rốt cuộc Nam Hằng không giống với những xí nghiệp lớn giàu không quá ba đời kia, họ vẫn luôn đang vững bước phát triển, mặc cho là ai đều có thể nhìn ra ôm con gà biết đẻ trứng phải tốt hơn trực tiếp giết gà nhiều.
Úc Diệc Quân gật đầu, “Có đủ, ba không cần lo.”
Cứ vậy, cổ phần trong tay tính luôn cả của ông cụ tặng, Úc Nam Diễn tặng, còn có cả chính cô nàng “hữu hảo” thu mua từ trong tay mấy đứa con không nên thân của Úc nhị gia, và nhiều nguồn khác, cũng có gần 25%
Úc Diệc Quân sớm đã là người đứng đầu bảng những tỉ phú trẻ nhất phỏng chừng không cần bao lâu là có thể có thể trở thành thủ phủ trẻ tuổi nhất thế giới.
“Phú bà, cơm cơm, đói đói!”
Nhìn thấy Khương Diệc Duyên chơi giả ngố, Úc Diệc Quân cũng không nhịn được mà lộ ra ý cười, “Em tới Nam Hằng đi, chị phân cho em một nửa.”
“Không được không được.” Khương Diệc Duyên nháy mắt lộ ra biểu cảm hoảng sợ, “Em có đủ rồi, thiệt đủ rồi! Chị ơi chị người tài giỏi thường nhiều việc, em chỉ hò hét trợ uy cho chị là được rồi!”
Bảo Khương Diệc Duyên sáng 9 chiều 6, không, nói không chừng còn là 996, cuộc sống như thế ngẫm lại thôi đã thấy đáng sợ, cô vẫn cứ làm phú n đại ăn no chờ chết thì nó vui hơn.
Bữa tối của người một nhà cứ vậy mà kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.
Ngày hôm sau Úc Diệc Quân cũng không có tới công ty, mà là cùng Khương Tri Ngôn đến địa điểm công tác của tổ chức từ thiện mà Khương Tri Ngôn đã sáng tạo được hơn hai mươi năm kia.
Úc Nam Diễn thì lại đến Nam Hằng tổ chức một cuộc họp gặp mặt hữu hảo với những cổ đông kia, phát huy một nhiệt lượng thừa còn dư ôn của mình.
Từ sau khi Khương Tri Ngôn tốt nghiệp nghiên cứu sinh, dưới sự kiến nghị của Úc Nam Diễn, cô liền bắt đầu làm việc cho chính mình. Mắt thấy tổ chức này càng làm càng lớn, chỉ riêng trường học cũng đã xây dựng hơn một trăm trường, trợ giúp nhiều vô số các bé gái không được đi học, cho các cô bé một cơ hội để thay đổi vận mệnh, có thể nói là cảm giác thành tựu tràn đầy.
Chẳng qua bắt đầu từ mấy năm trước, Khương Tri Ngôn liền chủ động “về hưu”, chỉ là sẽ ngẫu nhiên đến đây xem mấy lần, để tránh cho những tình huống không hay xảy ra.
Rốt cuộc, một khi đề cập đến tiền thì luôn có kẻ sẽ bí quá hóa liều, hoặc là còn có kẻ cố ý cho bé trai vào danh sách được giúp đỡ, cảm thấy vì sao nam nữ bình đẳng nhất định phải đưa tiền cho bé gái, rõ ràng cũng có rất nhiều bé trai bần cùng không đi học nổi.
Đối với cái này, Khương Tri Ngôn chỉ là lộ ra một nụ cười ôn nhu, “Chẳng sao cả, có rất nhiều tổ chức trợ giúp bé trai mà, anh/cô đi đến đó mà tỏa sáng đi, tiền của tôi, tôi muốn cho ai liền cho người đó.”
Không nghĩ tới, hôm nay tới đây còn gặp được người quen.
“Khương học muội.”
Chư Hạo chỉ riêng về tuổi mà nói thì nhỏ hơn Úc Nam Diễn 2 tuổi, nhưng anh ta thoạt nhìn lại già hơn Úc Nam Diễn tới mấy tuổi.
Làn da lúc tuổi trẻ chỉ có vẻ trắng nõn không có huyết sắc giờ đây không chỉ đen đi không ít mà còn rất thô ráp, nếu không phải cả người vị này mang theo một cỗ khí chất người có ăn học, ai cũng không thể ngờ được người này chính là người thừa kế thương xuân bi thu của tập đoàn Tinh Diệu năm đó.
Từ sau vụ án buôn lậu lần đó, Chư Quốc Vĩ đã bị hội đồng quản trị liên danh bãi miễn chức vị chủ tịch, cổ phần ông ta kiềm giữ không chiếm ưu thế tuyệt đối như Úc Nam Diễn vậy, hơn nữa trong mấy năm đó cũng không làm ra hạng mục lớn gì, còn liên lụy thanh danh Tinh Diệu làm giá cổ phiếu thiếu chút nữa bị giảm sập sàn, đã chọc giận không ít người.
Về sau Chư Quốc Vĩ cũng từng thử rất nhiều lần muốn trở về đỉnh, đáng tiếc ngược lại là càng làm càng kém, ngay cả đứa con trai duy nhất của ông ta cũng không thích người cha này, không lấy của ông ta một phần tiền, trực tiếp đến vùng núi xa xôi làm giáo viên tình nguyện, mấy năm cũng không về một chuyến.
Khương Tri Ngôn với Chư Hạo gặp lại cũng rất drama, cô sáng lập trường học nữ vì tận lực tránh cho một vài tính huống không hay, thường chỉ chiêu giáo viên nữ, nhưng nói thiệt, vùng núi ít giáo viên, giáo viên nữ càng ít hơn, có đôi khi nếu thông qua được thẩm tra thì cũng sẽ chiêu một ít giáo viên nam, mà Chư Hạo chính là như vậy mà lại lần nữa xuất hiện trước mặt Khương Tri Ngôn.
“Chư học trưởng.” Khương Tri Ngôn cười cười, “Anh tới lúc nào vậy?”
Chư Hạo cũng cười, “Vừa đến sáng nay, vừa vặn tới đối chiếu sổ sách.” Anh ta đã đang là hiệu trưởng của một trường, mỗi khi chi ngân sách với tiêu dùng đều cần tự mình đi hạch toán.
Ví dụ nhu học sinh lúc này nhiều hơn trước kia, vậy nên anh ta phải xin nhiều thêm chút tiền, Chư Hạo cơ bản là một tuần cũng chỉ tới một lần như vậy.
“Vất vả anh rồi, bên phía trường……”
Lại nói tiếp, hai người họ thiệt ra cũng không có gì ghê gớm, Chư Hạo khác với Mục Hi Thần, bản tính của anh ta thật sự không xấu.
Thời gian qua đi, Khương Tri Ngôn với anh ta lại lần nữa trở thành bạn bè.
Úc Diệc Quân thấy hai người họ cười bắt chuyện, cô nàng cũng không nhàn rỗi, ngồi xuống trực tiếp bắt đầu bảo bên phòng tài vụ lấy giấy tờ đối chiếu ra cho cô nàng xem.
Người trong tổ chức đều chẳng xa lạ gì với Úc Diệc Quân, cũng biết vị này rất mẫn cảm với con số, thấy cô vừa tới đều liền dâng lên mười phần tinh thần đối phó, chỉ sợ có chỗ nào làm không tốt thì phải lãnh một đạo tầm mắt lạnh băng.
Mà nói tiếp nha, cùng là người, sao khoảng cách giữa người với người lại có thể chênh lệch lớn đến vậy nhỉ, mỗi lần nhìn thấy Úc Diệc Quân trong lòng mọi người đều sẽ cảm thán như vậy đấy.
Cuối tuần này cứ vậy mà trôi qua, Úc Diệc Quân rất mau lại tiến vào trạng thái làm việc, lần nữa trở thành vị tổng tài khí phách kia, giống như Úc Nam Diễn vậy.
Thời gian trôi qua rất mau, 3 năm sau Khương Diệc Duyên gặp gỡ tình yêu của đời mình, một chàng trai mở cửa hàng bán hoa.
Anh chàng vì một vụ tai nạn giao thông mà cha mẹ song vong, chính mình cũng bị mù, chẳng qua anh vẫn cứ không có vì vậy mà đánh mất nhiệt tình với cuộc sống, nỗ lực vui vẻ mà sống tiếp.
Hẳn cũng là vì loại tâm tâm tính này hấp dẫn Khương Diệc Duyên đang bắt đầu cảm thấy cuộc sống rất buồn chán.
Dưới sự chúc phúc của mọi người, hai người đi vào hôn nhân điện phủ, thành công ba năm ôm hai, trai gái song toàn.
Mà anh trai đã bị Úc Diệc Quân nhìn ra là có tư chất không tồi, tính toán bồi dưỡng thật tốt làm người nối nghiệp của mình.
Dù sao chính cô là không có tính toán kết hôn sinh con, Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn cũng sẽ không thúc giục cô.
Khi Úc Diệc Quân được 60 tuổi, cô chính thức từ nhiệm, bắt đầu chạy loạn toàn thế giới, từng leo qua ngọn núi cao nhất, từng nhảy dù trên máy bay, sống thành bà nội thời thượng nhất trong miệng netizen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]