Chừng mười phút trôi qua, Tầm Phương vẫn chưa hết sợ hãi. Điện thoại lại vang lên lần nữa, người gọi đến là Thanh Vân, cô bạn Tầm Phương quen khi còn làm trong quán rượu.
Vừa nhận cuộc gọi, cô bạn bên kia đầu dây đã ríu rít như đứa trẻ.
"Alo Phương à? Dạo gần đây làm gì thế? Có nhớ mình không? Huhu nhớ bạn quá đi!"
Tầm Phương ngồi dậy phủi sạch bụi đất trên quần áo, một mình bước trong đêm tối tĩnh lặng, âm thanh duy nhất phát ra chính là tiếng nói của cô bạn Thanh Vân.
Không nghe Tầm Phương đáp lời mình, Thanh Vân giở giọng hờn dỗi.
"Lại bơ mình à? Dỗi rồi, chúng ta nghỉ chơi một tiếng đồng hồ."
Tầm Phương phì cười, Thanh Vân chính là nốt cao trong cuộc sống tẻ nhạt của cô. Đôi lúc ngẫm nghĩ, nếu không có Thanh Vân cuộc đời mình sẽ u buồn đến nhường nào?
Tầm Phương dỗ dành: "Ôi thương nè! Cục cưng không được giận nhé! Để ngày mai Phương qua mua kem cho cục cưng nhe."
Trong điện thoại phát ra tiếng cười khúc khích, Thanh Vân nói: "Vậy còn được." Dừng lại vài giây cô bạn à lên: "Tí nữa thì quên, cậu đang tìm việc đúng không? Một người bạn của mình có bà dì làm quản gia nói bà chủ đang tìm gia sư cho con gái, cô bé vừa lên lớp hai. Vừa nghe mình đã nghĩ đến cậu đầu tiên."
"Cảm ơn nhé! Lần sau mình sẽ mời cậu một bữa."
"Haizz đừng khách sáo, có tin gì mới mình sẽ báo cậu ngay."
Tầm Phương dập máy đứng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bao-mau-cho-chong-tuong-lai/2815831/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.