Hai bàn tay Dĩ Lâm thả lỏng, chống trên mặt sàn gỗ bóng loáng mượn lực nhích sang bên phải một chút. Anh tóm được cánh tay Tầm Phương, dần trượt xuống khuỷu tay, cổ tay, sau đó nắm chặt tay cô. Tầm Phương há hốc mồm kinh ngạc trước sự đụng chạm thân mật của anh, cô ấp úng:
"Lại... lại là vụ gì đây? Tôi nói trước nhé, kiếp này bán sức không bán thân."
Dĩ Lâm cười phớ lớ, mười ngón tay sạch sẽ ra lực siết chặt tay cô.
"Cảm ơn cô Tầm Phương! Từ bé đến lớn, cô là người đầu tiên chịu lắng nghe tôi, quan tâm tôi nghĩ gì."
Vì cô đơn quá lâu, chơi vơi trong thế giới bạc bẽo, Dĩ Lâm đã quá chán chường với cuộc sống như thế. Anh trông ngóng một ai đó xuất hiện, nhẫn nại lắng nghe câu chuyện đời mình. Trăm ngàn lần không ngờ, người đó lại đến sau khi anh vấp ngã. Cổ nhân nói không sai, trong rủi có may, trong họa có phúc. Câu nói đó rất thích hợp với hoàn cảnh của anh hiện tại.
"Anh không giận tôi sao?" Tầm Phương lân la hỏi tới.
"Giận cô cái gì?"
"Thì... mấy lúc tôi mắng anh đấy. Theo lý thì anh nên giận mới đúng, tại tôi mắng rất khó nghe."
"Ờ, có giận xíu xìu xiu." Dĩ Lâm buông tay Tầm Phương ra, ngồi xếp bằng trên sàn gỗ, bộ dáng ung dung, thong thả: "Tôi vốn là người thẳng thắng, những người tôi gặp thì không. Ngoài nịnh hót ra, họ chẳng biết làm gì cho nên hồn. Mọi lời nói, nụ cười, hành động đều sặc mùi giả tạo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bao-mau-cho-chong-tuong-lai/2815811/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.