Địa chỉ người đàn ông đó gửi nằm tại vùng ngoại ô cách nhà Dĩ Lâm chừng hai mươi phút đi xe. Đó là một xưởng may bỏ hoang, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, vách tường bám rong rêu không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó. Tầm Phương rảo bước, bụi đất dính đầy trên mũi giày cô vừa mua tháng trước. Đứng trước cửa xưởng may, cô cất tiếng gọi lớn:
"Ông Tín! Tôi đem tiền tới rồi đây. Mau dắt Hoàng Nhân ra đây!" Giọng nói vang khắp bốn phía vội ngược vào tai cô, nhưng không nghe ông ta đáp lại. Tầm Phương sốt rột, cô cuộn tròn tay, lần nữa cất tiếng gọi: "Ông Tín!"
Một giọng nói trầm khàn, gian trá vang lên sau lưng, Tầm Phương quay phắt lại, trông thấy đứa em trai bé bỏng của mình đứng cạnh ông ta. Thấy chị gái đến, Hoàng Nhân cười tít mắt, dang hai tay chạy về phía Tầm Phương. Thế nhưng, cậu chưa chạy được mấy bước đã bị ông ta tóm cổ áo, nhấc bổng lên. Hoàng Nhân giãy giụa, chân tay quơ loạn xạ, hét inh ỏi.
"Thả con xuống! Thả con xuống!"
Ông ta nhìn cô chằm chằm, nở cười khinh bỉ cùng khiêu khích. Ông thả Hoàng Nhân xuống, bàn tay to lớn vẫn giữ chặt cổ áo cậu bé.
"Có mang thứ kia tới không hả Phương?"
Chính tai nghe tên mình thốt ra từ miệng người mình thống hận, Tầm Phường vừa tức giận vừa kinh tởm, buồn nôn. Nhưng vì em trai đang trong tay ông ta, cô chỉ có thể nuốt xuống mọi cảm xúc cá nhân, bày ra bộ mặt bình tĩnh.
"Tôi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bao-mau-cho-chong-tuong-lai/2815803/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.