Dĩ Lâm xua tay, cất giọng trách móc. 
"Đừng có ngụy biện. Tôi biết tỏng là cô say mê tôi mà." 
Quạc quạc quạc. 
Tầm Phương thấy trên đầu mình toàn là quạ đen. Cô bĩu môi, liếc mắt khinh thường. Dù lời kia quả thật không sai, cô say mê, thích thầm anh nhưng không đến nổi nửa đêm lẻn vào phòng làm trò đồi bại. Như thế là quá xem thường cô rồi. 
Tầm Phương giãi bày: "Tôi vào phòng là bởi lo cho anh thôi, chứ không có ý gì đâu. Sợ nửa đêm giật mình, anh thì không nhìn thấy gì, chẳng may trượt chân ngã thì sao? Hay lỡ cần tìm gì cũng có người giúp chứ. Còn cái đó..." Cô khẽ ho hai tiếng, gương mặt lộ rõ vẻ ngượng ngập: "Là bất cẩn thôi. Một tay tôi ấn xuống chăn, còn mắt thì nhìn tứ phía. Sợ anh bị cái này, vấp cái kia, vì thế mới nóng lòng tìm anh. Tất cả đều xuất phát từ thiện chí." 
Lời cô mềm mại rót vào tai Dĩ Lâm. Bất giác anh ngồi thẳng lưng, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt, ậm ừ vài tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu. 
Dĩ Lâm hắng giọng, che miệng ho hai tiếng, giấu nhẹm cảm xúc ngại ngùng lướt qua đáy tim. Trăm lần ngàn lần không ngờ đến, Tầm Phương vì lo lắng cho mình đêm hôm nguy hiểm mới xuất hiện ở đây. Vì không thấy bóng anh nên sốt ruột tìm kiếm. Anh có thể cảm nhận rõ lòng mình đang xao động, ai đó dùng bàn tay ấm áp chạm lên từng tấc da thịt lạnh toát, dùng tình yêu và nhẫn nại sưởi ấm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bao-mau-cho-chong-tuong-lai/2815799/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.