Đã quá nửa đêm, vạn vật bên ngoài cửa sổ phủ sương lạnh thoáng dư vị của bóng đêm cô liêu, u tịch. Cửa lớn mở toang, rèm che lay động, phấp phới trong gió đêm, thổi qua phiến lá cọ vào nhau phát ra âm thanh xào xạc.
Dĩ Lâm nằm dài trên chiếc ghế bố ngoài ban công, mắt mở thao láo nhìn vì sao nhỏ duy nhất le lói trên màn trời, duy trì tư thế nằm ngửa suốt hai giờ đồng hồ. Mãi cho đến khi dáng người thấp bé hơi gù dần hiện rõ trong tầm mắt, anh xoay người chống tay từ từ ngồi dậy, nhìn thẳng vào gương mặt người kia.
"Dì!" Dĩ Lâm mím chặt môi, đượm vẻ u buồn.
Dì Thông rơm rớm nước mắt, bàn tay nhăn nheo siết chặt thứ gì đó, bà há miệng cất tiếng run rẩy, lo âu.
"Ban dầu dì không hiểu tại sao con lại làm vậy, cho tới tận hôm nay dì vẫn không hiểu." Bà chìa điện thoại vừa được lấy về từ tiệm sửa chữa và thẻ SIM mới tinh ra phía trước, mặt đầy hy vọng. "Nhưng dì luôn tin con."
Hai bên miệng Dĩ Lâm kéo cao miễn cưỡng xem đó là nụ cười, anh vươn tay nhận lấy điện thoại và SIM, chân thành nhìn dì Thông.
"Dì không sợ con sẽ làm chuyện xấu sao?"
"Làm sao dì sợ con được. Dì nuôi con từ lúc con chỉ bé bằng từng này." Tay bà hạ thấp dừng trước hông mình. "Tính nết con ra sao chẳng lẽ dì không hiểu. Mẹ con cũng vậy, nó không phải người xấu, chỉ là có thành kiến với con thôi."
Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bao-mau-cho-chong-tuong-lai/2815754/chuong-43.html