Lý Mục Dã ôm Thẩm Đình Châu mà khóc rống lên: “Tại sao bọn họ lại bỏ rơi tôi?”
Mọi người xung quanh lần lượt dừng bước, nhìn sang bên này.
Lý Mục Dã không hề phát hiện mà cứ tiếp tục khóc nức nở, cậu ta khóc ướt hết vai áo của Thẩm Đình Châu.
Dưới những ánh mắt soi mói xung quanh, Thẩm Đình Châu kiên trì vỗ lưng Lý Mục Dã một cái, nhẹ giọng an ủi cậu ta: “Đừng buồn, tôi đưa cậu về nhà trước.”
Lý Mục Dã đau đến không muốn sống, bắt đầu oán trời trách đất dỗi người.
“Tôi còn nhà ở đâu nữa? Bọn họ thà rằng ở khách sạn chứ không muốn ở nhà, là do phòng trong nhà không đủ rộng, giường không đủ to à?”
“Không! Là bởi vì có tôi ở đó, chướng mắt tôi, tôi là dư thừa, lẽ ra tôi nên ở trong tù suốt đời, tôi không nên thở, như vậy bọn họ mới vui vẻ!”
Nghe những lời tự trách của cậu ta, Thẩm Đình Châu chỉ cảm thấy huyệt thái dương căng lên.
“Cậu đừng như vậy…”
Ngay khi Thẩm Đình Châu đang vắt hết óc tìm lời để an ủi cậu ta, cách đó không xa vang lên một giọng nói dịu dàng——
“Mục Dã.”
Lý Mục Dã giống như một con chó lớn được đeo dây xích, trong nháy mắt ngừng làm ầm ĩ. Thẩm Đình Châu thậm chí “nhìn thấy” đỉnh đầu cậu ta dựng lên hai cái tai, mông cũng có một cái đuôi đang vẫy vẫy.
Lý Mục Dã vụt một cái ngẩng đầu lên, khuôn mặt trở nên sáng sủa sau cơn mưa.
“Anh Ninh.” Lý Mục Dã lập tức chạy về phía Tống Thanh Ninh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/4655288/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.