Về đến nhà, Thẩm Đình Châu cẩn thận nhớ lại cuộc sống thời trung học của mình, tìm kiếm những phần có liên quan đến Tống Thanh Ninh.
Cho dù anh có trí nhớ siêu phàm thì cũng không thể nhớ rõ tất cả những người mà mình đã tiếp xúc trong 3 năm trung học.
Đối với đàn em này, Thẩm Đình Châu thật sự không có ấn tượng.
Lần thứ nhất có ấn tượng đối với Tống Thanh Ninh là 2 năm trước.
Lúc ấy Thẩm Đình Châu muốn đến một hội nghị học thuật để cổ vũ cho thầy của anh, kết quả nửa đường thì bị đụng vào đuôi xe.
Người đụng vào xe anh chính là Lý Kính Sùng, ba của Lý Mục Dã. Dường như y cũng có chuyện gấp, đưa cho Thẩm Đình Châu một tờ danh thiếp, nói sẽ thanh toán toàn bộ phí sửa chữa.
Thật ra cũng chỉ là một vết xước nhỏ, cộng với thái độ của đối phương rất tốt nên Thẩm Đình Châu bèn lễ phép nhận lấy danh thiếp.
Đang định rời đi, anh lại tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tống Thanh Ninh đang ngồi trong xe.
Nhìn sắc mặt cậu không đúng, Thẩm Đình Châu xuất phát từ bệnh nghề nghiệp mà hỏi một câu: “Cậu không thoải mái phải không?”
Tống Thanh Ninh lập tức rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Không sao, em hơi say xe ạ.”
Lý Kính Sùng đi đến hỏi cậu: “Say xe sao không nói sớm?”
Tống Thanh Ninh dường như có hơi lo lắng, bất an giải thích: “Cũng không chóng mặt lắm đâu ạ.”
Trên xe Thẩm Đình Châu có thuốc, anh lấy thuốc say xe cho Tống Thanh Ninh rồi rời đi.
Mãi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/4655268/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.