Thẩm Đình Châu dỗ mãi mới kéo Hứa Tuẫn từ trong chăn ra được.
Anh lấy nhiệt kế đo lại cho Hứa Tuẫn, vẫn là 39 độ C.
Lo rằng nếu sốt cao thế này sẽ làm tổn thương đến chức năng cơ thể, Thẩm Đình Châu đề nghị: “Tiêm một mũi thuốc hạ sốt nhé? Như vậy sẽ hạ nhiệt nhanh.”
Nghe thấy phải tiêm, Hứa Tuẫn lại chui vào trong chăn.
Thẩm Đình Châu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ giữ chặt Hứa Tuẫn, lùi bước nhượng bộ: “Thế này được không? Để tôi lau cồn cho cậu xem có hạ sốt không, nếu nửa tiếng sau vẫn còn 39 độ thì chỉ còn cách tiêm thuốc hạ sốt thôi.”
Hứa Tuẫn ngửa mặt nhìn Thẩm Đình Châu, “Ừ” một tiếng.
Thẩm Đình Châu: “Vẫn phải uống thuốc.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Tôi sẽ cố gắng kê ít thuốc cho cậu.”
Hứa Tuẫn vẫn có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Thẩm Đình Châu cởi áo Hứa Tuẫn, dùng băng gạc thấm cồn lau qua các vùng có nhiều mạch máu như hai bên tai, cổ, hai cánh tay trái phải.
Thân hình dưới tay anh thon dài, đường nét cơ bắp lưu loát săn chắc, đã không còn dáng vẻ gầy gò ốm yếu như trước nữa.
Lần đầu Thẩm Đình Châu gặp Hứa Tuẫn, hắn còn tên là Hứa Tuần.
Tên là sau này mới đổi, tuy Hứa Tuẫn không nói lý do nhưng nhìn mặt chữ cũng dễ hiểu.
“Tuần” có ý nghĩa là một người có kiến thức, trưởng thành điềm tĩnh.
Vụ tai nạn xe đã chôn vùi người đặt cái tên đó cho hắn, cuộc sống của hắn, sức khỏe của hắn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/4647749/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.