Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Tuẫn, Thẩm Đình Châu đành nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói kiêu căng, còn có chút làm ra vẻ: “Đình Châu, lâu rồi không liên lạc, dạo này cậu có khỏe không?”
Thẩm Đình Châu cảm thấy Hứa Tuẫn hơi nhích về phía anh, giọng nói vô thức trở nên căng thẳng: “Rất khỏe, còn anh?”
Phó Hoài Phỉ vẫn giữ giọng điệu như vậy: “Tôi cũng rất khỏe, chớ quá mức nhớ nhung tôi.”
Thẩm Đình Châu cứ tưởng bản thân xuyên về những năm 50-60, cảm giác trên người đang mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Phó Hoài Phỉ ho khan vài tiếng, hơi ngẩng đầu để lộ cái cổ duyên dáng, làm cho không khí trở nên u buồn.
“Lần trước chia tay quá vội vàng, thậm chí chưa kịp nói một tiếng tạm biệt, lời muốn nói với cậu còn chưa kịp nói ra, món quà định tặng cũng chưa đến tay cậu.”
Hứa Tuẫn tiến lại gần điện thoại: “Cậu, nói tiếng người đi, đừng đọc mấy đoạn văn lộn xộn kia.”
Thẩm Đình Châu: …
Phó Hoài Phỉ rụt cổ lại, ngạc nhiên lại nghi ngờ: “Tiểu Tuần?”
Hứa Tuẫn rất tự nhiên cầm lấy điện thoại của Thẩm Đình Châu: “Cháu đang ở bên bác sĩ Thẩm.”
Thẩm Đình Châu nhíu mày, cảm giác lời này hơi lạ.
Hứa Tuẫn thản nhiên nói: “Cậu, cậu nói tiếp đi, cháu và bác sĩ Thẩm đều đang nghe đây.”
Phó Hoài Phỉ lại duỗi cổ ra, nhưng không còn không khí ưu thương nữa, đành phải khô khan nói: “Lần trước cậu và Đình Châu đi quán cà phê mèo, cậu bảo người ta quay lại một đoạn video, định tặng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/4647158/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.