Tần Thi Dao thúc giục: “Đừng lãng phí thời gian của mọi người, 104 cái tát, đánh xong sớm hôm nay kết thúc sớm.”
Vẻ mặt mẹ Lâm thê thảm, còn hướng ánh mắt cầu xin về phía Giang Ký.
Giang Ký nghiêng đầu qua, chỉ để lại cho bà ta nửa khuôn mặt lạnh lùng.
Mẹ Lâm khóc nhưng âm thanh lại không lớn, bờ vai đơn bạc run rẩy, thoạt nhìn đáng thương lại bất lực.
Đáng tiếc, nơi này không ai đồng cảm với bà ta.
Tần Thi Dao mỉa mai nói: “Đừng khóc nữa, giữ sức còn phải đánh người đấy.”
Ba Lâm nghe vậy thì nổi gân xanh, ông ta cầm dao gọt hoa quả ở bên cạnh lên, nhưng đối diện với ánh mắt khinh miệt của Tần Thi Dao, ngực ông ta đột nhiên đập mạnh, cuối cùng quay mũi dao về phía mình.
“Nếu như các người đã không để lại đường sống cho cả nhà chúng tôi, vậy thì bây giờ tôi sẽ chết cho các người…”
Tô Du ngắt lời kịch của ông ta: “Nhà các người không phải còn có một căn nhà sao?”
Tiếng khóc của mẹ Lâm khẽ ngừng.
Gương mặt dữ tợn của ba Lâm cũng cứng đờ, ông ta nói bằng giọng hung ác: “Liên quan gì đến cậu?”
Tô Du nói với vẻ ngây thơ: “Không liên quan đến tôi, nhưng tôi không muốn các người khó xử như vậy, các người có thể bán căn nhà đó cho tôi, như vậy là có thể tiếp tục chữa bệnh cho con trai rồi.”
Thẩm Đình Châu: ?
Tần Thi Dao: ?
Bọn họ nhất thời không hiểu, Tiểu Tô đang yên đang lành sao lại làm phản.
Tô Du nhìn mẹ Lâm cụp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/4640627/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.