Ngày thứ hai, Phó Hoài Phỉ cuối cùng cũng chịu xuống ăn cơm.
Thẩm Đình Châu cảm nhận được hôm nay sức ăn của anh ta lớn hơn một chút, cũng tích cực ăn hơn bình thường.
Sau bữa tráng miệng và hoa quả, Phó Hoài Phỉ thậm chí còn uống hơn nửa ly nước ép trái cây.
Khi anh ta uống xong ngụm cuối cùng, ánh mắt Tang Nham vô cùng vui mừng, giống như đang nhìn heo nhà mình nuôi mập lên, có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Thẩm Đình Châu:…
Phó Hoài Phỉ ăn no căng, dựa vào ghế sô pha không động đậy.
Mặc dù đang khó chịu nhưng tư thế ngồi của anh ta vẫn rất tao nhã, lông mày cụp xuống, cổ thon dài, vai lưng thẳng tắp để lộ đường cong duyên dáng.
Tang Nham hỏi Phó Hoài Phỉ có muốn phơi nắng không, anh ta lắc đầu.
Trước giờ anh ta chỉ phơi ánh trăng chứ không phơi nắng!
Bởi vì Phó Hoài Phỉ không thích mặt trời, bình thường Tang Nham rất chú ý việc chống nắng cho ngài Phó của mình, không cho ánh mặt trời đáng ghét kia đụng đến một miếng da nào của anh ta.
Nhưng hôm nay Tang Nham lại nói: “Cậu chủ, chúng ta đi tắm nắng đi, tốt cho khí sắc.”
Gương mặt ưu nhã của Phó Hoài Phỉ lập tức hoá đá, con ngươi anh ta rung động: “Tiểu Tang, cậu…”
Trước kia Tang Nham chưa từng nói vậy với anh ta, hôm qua thẳng thừng chê anh ta gầy gò khó coi, hôm nay bắt đầu ám chỉ anh ta nhợt nhạt thiếu sức sống.
Đối với Phó Hoài Phỉ, chuyện này chẳng khác nào trời sập.
Sống mà cứ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/3894675/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.