Thẩm Đình Châu vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm giọng nói của người đàn ông đó trong đầu.
Lúc trước, Chu Tử Tham vì giúp anh mà phải ngồi tù, lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu lấy hoa cúc nhỏ của cậu ta.
Vô số âm thanh vụn vặt ùa về trong trí nhớ, cuối cùng tụ họp lại thành một giọng nói rõ ràng.
Thẩm Đình Châu đột ngột mở to mắt, anh biết người đó là ai rồi.
Sau khi cúp điện thoại của Chu Tử Tham, Thẩm Đình Châu mở danh bạ ra, tìm số điện thoại của một người rồi bấm gọi.
Tiếng chuông điện thoại reo khoảng chừng mười mấy giây, đến khi sắp ngắt máy mới có người nghe.
Thẩm Đình Châu không nói quanh co mà đi thẳng vào vấn đề: “Anh Ngu, xin hỏi có phải Chu Tử Tham ở chỗ anh không?”
Ngu Cư Dung liếc nhìn Chu Tử Tham vừa bị trói lại, không trả lời ngay, chỉ lười biếng hỏi ngược lại: “Có chuyện gì không?”
Thẩm Đình Châu chắc chắn là anh ta: “Hy vọng anh có thể thả cậu ấy ra.”
“Thả cậu ta ra?” Ngu Cư Dung cười nhẹ: “Làm sao mà tôi có thể thả người khi cậu ta chuốc thuốc tôi rồi đưa hai tên đàn ông vào phòng tôi?”
Thẩm Đình Châu nhíu mày.
Cậu Tiểu Chu này vậy mà còn dám phạm pháp!
Ngu Cư Dung cúi đầu, đùa nghịch quả bóng bằng bạc bị nhét trong miệng của Chu Tử Tham: “Bác sĩ Thẩm, nếu không phải tôi từ nhỏ uống không ít thứ thuốc này, sớm đã kháng thuốc thì anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/3894671/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.