Hạ Diên Đình lại mất tích.
Khi Thẩm Đình Châu nhận được cuộc gọi từ nhà họ Hạ, anh kinh ngạc đến mức phun ra một ngụm bọt trắng.
Anh nhanh chóng dùng nước súc miệng, đặt bàn chải điện xuống, hỏi bên kia xảy ra chuyện gì.
Hạ Diên Đình có lẽ đã bỏ nhà đi vào lúc nửa đêm, buổi sáng bảo mẫu chăm sóc hắn tới gõ cửa phòng, nhưng đã thấy người đi phòng lạnh từ lâu.
Thẩm Đình Châu cúp điện thoại, anh do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhắn tin hỏi Giang Ký.
Giang Ký nhanh chóng trả lời anh: [Tôi không thấy anh ấy.]
Thẩm Đình Châu: [Nếu gặp anh ấy thì liên hệ với tôi nhé.]
Giang Ký: [Ừ, tôi biết rồi, bác sĩ Thẩm.]
Giang Ký đang chuẩn bị cho một kỳ thi lớn, trước mắt còn ở lại thủ đô, ban ngày ra ngoài làm công, buổi tối ở nhà ôn thi.
Tin nhắn của Thẩm Đình Châu khiến anh ta ngẩn người trong phòng khách chật hẹp khoảng một phút.
7:40, anh ta còn phải đến chỗ làm việc quẹt thẻ. Giang Ký đứng dậy mang giày, vừa mở cửa phòng, một bóng đen ngồi dựa vào cửa phòng đã ngã về phía anh ta.
Khi nhìn thấy khuôn mặt dụi mắt quay lại, tim Giang Ký chợt nhói lên.
Hạ Diên Đình nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Giang Ký bèn lập tức tỉnh táo, đôi mắt sáng lên: “Giang Giang.”
Giang Ký nhìn trái nhìn phải, không thấy ai khác ngoài Hạ Diên Đình, nửa ngạc nhiên nửa nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại đến đây được?”
Hạ Diên Đình ôm ba lô đứng dậy: “Tôi đón xe đến.”
Giang Ký nhíu mày:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/3894613/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.