Bác sĩ riêng có ngày nghỉ hay không phụ thuộc vào yêu cầu của ông chủ. Vì lương rất hậu hĩnh nên dù có bị kéo đi khám bệnh vào cuối tuần, Thẩm Đình Châu cũng không oán trách nửa lời.
Buổi chiều lúc Thẩm Đình Châu lái xe đến biệt thự của Hạ Diên Đình, Giang Ký lại đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Đôi mắt cụp xuống, làn da tái nhợt của anh ta khiến người ta có một cảm giác lạnh lẽo, mỏng manh dễ vỡ.
Cảm giác đó giống như đang nhìn một cây xanh vốn dĩ tràn đầy sức sống bị ép đặt trong chiếc tủ kính tinh xảo, từng chút từng chút lụi tàn héo úa.
Thẩm Đình Châu dời mắt, lên tầng 2 giúp Hạ Diên Đình xử lý vết thương lại rỉ máu.
Sâu trong cổ áo Hạ Diên Đình có vết cào cắn, không khó để đoán ra tại sao vết thương của hắn mãi không lành.
Hai mắt của Thẩm Đình Châu nhìn thẳng vì không dám nhìn bậy, anh nhanh chóng xử lý xong vết thương trên tay Hạ Diên Đình.
Vừa bước ra khỏi cửa biệt thự, Thẩm Đình Châu đã mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh, không có bóng người nào, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây phát ra tiếng xào xạc.
Thẩm Đình Châu tưởng mình nghe nhầm, nhưng giọng nói đó lại vang lên lần nữa: “Bác sĩ Thẩm.”
Cuối cùng Thẩm Đình Châu cũng phát hiện ra một bóng người thập thò trong lùm cây xanh rậm rạp.
Là Chu Tử Tham.
Khó trách Thẩm Đình Châu nhìn không ra, chủ yếu là mái tóc màu hồng chóe của cậu ta gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lam-bac-si-gia-dinh-trong-tieu-thuyet-tong-giam-doc-ba-dao/3894574/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.