Chương trước
Chương sau
" điện thoại m nè " thằng anh họ đưa điện thoại được sạc đầy pin cho tôi
" ừm cảm ơn "
" m có biết tên bọn họ không? "
" để chi? "
" t muốn giúp ích cho m, nhìn m như vậy t cũng đau dùm "
" t không biết họ tên t chỉ biết người cầm đầu tên Ngọc, nhưng m đừng dính vào bọn họ là giang hồ đó "
" haiz, t kêu m đi học võ với t đi không chịu, để ra nông nỗi này "
" t đâu có thời gian, thời gian học rồi bán tiếp Má m còn không có "
" haiz "
" về đi học thêm nhà cô An đi m, t ở ên được "
" ừm vậy t về có gì điện t "
" ừ "
Cứ thế một tuần trôi qua, tôi vẫn ẩn trốn trong bệnh viện kính đáo, không ai biết tôi đang trốn nơi nào, các mạng xã hội tôi chỉ lướt mà không rep tin nhắn dù chỉ một tin, tắt hết thông báo mess và zalo, ngày ngày chấm đỏ càng hiện lên nhiều hơn hơn tận 99+ bên zalo, có thể là thông báo thời gian nhập học hoặc rủ tôi chơi game gì đó hoặc hẹn đi cafe.
" alo con khoẻ hơn chưa? "
" dạ con khỏe hơn rồi "
" mẹ xin lỗi con, mẹ không về được rồi bên cty đang xảy ra chuyện, nếu mẹ về ba biết sẽ làm ầm lên, tha lỗi cho mẹ nha "
" a dạ con không sao "
*tút*
Cuộc gọi kết thúc, tôi ngồi dựa lưng vào gối rồi khóc nấc lên, tự trách bame mình vì tiền mà bỏ tôi lại, cũng tự trách tôi không chịu đi theo bame và em gái, cảm xúc hỗn loạn này thật khó để diễn tả.
...
" ê cô An muốn gặp m " thằng anh họ đứng trước cửa nói vào
" không được, t bị như vậy tốt nhất là không nên gặp... "
" nhưng mà... "
" đừng nói cô ấy t ở đây... "
*cạch*
" sao Anh lại không nói cho An biết vậy!? " cô ấy mở cửa hét vào
Tôi bất ngờ, né tránh ánh mắt cô ấy, cô ấy bước lại tiếng khóc từ từ lớn hơn.
" *hức* An xin lỗi, An sai rồi *hức hức* đừng giận An mà *hức* " cô ấy khuỵu gối bên giường
" An, không phải lỗi của An, mau đứng lên đi, Anh sai rồi ngoan nha đứng lên ôm Anh nè " tôi cố gắng bước xuống khuỵu nắm vai cô
" An xin lỗi, An không biết gì mà hiểu lầm Anh rồi, An thật sự xin lỗi *hức* "
" a không không sao đâu, mau đứng lên đi ở dưới dơ lắm, đứng lên nha "
" chúng ta quay lại nha, An nhớ Anh lắm " cô ấy ngã vào lòng tôi một cách nhẹ nhàng
" vâng, em cũng nhớ An nhiều lắm " nước mắt tôi rơi xuống vì hạnh phúc
Cô ấy đòi ở lại chăm sóc tôi, Má tôi cũng đành chịu vì cô đã biết rồi, còn chị Linh chắc chưa biết đâu nhỉ?.
*CẠCH*
" HOÀNG THỊ ANH!!! " tôi ngồi bên giường cùng cô giật mình bởi tiếng hét bên cửa
" a chị!? "
" sao em lại giấu chị vậy!? Còn chị nữa sao lại giấu em việc Anh đang nằm viện vậy!? " chị Linh tức giận mà lớn tiếng với tôi và cô
" a chị..chị... "
" cô ấy mới biết em nằm viện chắc không kịp nói á chứ đâu có không chị biết đâu "
" còn em? "
" hả "
" còn em thì sao? Sao em lại giấu chị vậy? "
" a em...sao mà chị biết vậy? "
" cảnh sát điện hỏi chị với lại mấy người đánh đập em đang ở đồn cảnh sát rồi giờ chỉ cần em qua nữa thôi, haiz em thật là sao lại không nói cho chị biết vậy? "
" a em...em xin lỗi "
" đừng nói nữa...chúng ta ăn trưa cùng nhau đi " cô An lấy thân chắn tôi trước chị ấy trông rất dễ thương
" chị tha em lần này đó, có lần sau là chết với chị "
" em muốn đánh bé êu chị thì bước qua chị cái đi " cô ấy ôm tôi bĩu môi nhìn chị Linh
" haiz, hai người thật là... "
...
Mọi việc đã giải quyết xong tôi thì hồi phục hoàn toàn chỉ để lại một vết xẹo nhỏ bên hông thôi, chuyện tình của tôi cũng quay về như trước, tôi thì lại có thêm chị gái xinh đẹp thân thiện nữa, cả nhà rất vui vẻ.
" Anh tối nay ra công viên nha " cô ấy nằm trong lòng tôi ngước lên
" đi chứ, miễn An thích cái gì Anh cũng chiều " tôi vuốt tóc cô ấy
" Anh có chơi game đúng không? "
" hử có sao á "
" An cũng muốn chơi với Anh chỉ An chơi nha, trong điện thoại Anh có quá trời luôn nè " cô ấy cầm điện thoại tôi mở lên chỉ vào
" An muốn chơi thì tối nhé, giờ ngủ đi cô ơi, tối còn ra công viên nữa nè " tôi véo nhẹ má cô ấy
" hứ ngủ thì ngủ sợ gì " cô ấy bĩu môi úp mặt vào lòng tôi
Tôi cứ tưởng cô ấy ghét tôi, may mà chị Linh có giả thích với cô ấy, từ cái ngày đó tôi không dám nhìn mặt cô An nữa rồi nhưng bây giờ thì không, không phải là nhìn 1 lần mà là nhìn 10 lần một lúc.
...
Tiếng náo nhiệt nơi công viên rộ lên rất vui, mấy đứa nhóc nhỏ tuổi chơi đùa rất vui, cũng có mấy bạn cùng lứa, nhưng tại sao cô Tâm lại ở đây cơ chứ!!?? Lại còn thêm bạn Quỳnh thích tôi!!?? Aaa cái tình huống khó xử này phải làm sao đây.
- --
Cô An: cái gì!? Quỳnh nào đây? ಠ_ಠ
Thị Anh: a ơ bạn cùng lớp thuiii (๑・̑◡・̑๑)
Cô An: không chịu, lốc hết cho tuiii
(● ˃̶͈̀ロ˂̶͈́)੭ꠥ⁾⁾
Thị Anh: a dạ lốc hết nè, hun miếng nhe (*'꒳'*)
Cô An: không 2 miếng o(`ω')o
Thị Anh: chục mín luôn nè *chụt chụtxn *
Au: tiếp tục i em còn chịu được (゚o゚;;
- --
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.