Chương trước
Chương sau
" mật khẩu là ngày sinh của cô..., cô hãy sài đi ạ "

" a sao..sao mà được, cô không thể... "

" đây ạ, cô nhớ sài đấy nhé..., còn một điều nữa, em muốn ôm cô...lần cuối được không? " tôi lật lòng bàn tay cô ấy lên rồi áp tấm thẻ đó vào

" ôm? Được..được chứ, tại sao lại là lần cuối?... " tôi từ từ đi lại ôm cô ấy và cảm nhận mùi hương của cô ấy

" cô nhớ sài số tiền từ từ đến cuối đời nhé, nó sẽ giảm gánh nặng cho cô đấy...còn một điều nữa... "

" hả? "

" em muốn hôn cô... "

" hả! " cô ấy đẩy tôi ra nhìn với ánh mắt khó chịu và ghê tởm

" em xin lỗi, hs đâu thể đòi hôn cô giáo là được đâu nhỉ em xin lỗi... "



" được rồi em về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe... "

" vâng em chào cô, tấm thẻ đó em tặng cô ạ, em chỉ nói đùa là 50tỷ thôi thật ra chỉ có 5 triệu em để dành tặng sinh nhật cô thôi ạ "

"...và em yêu cô nhiều lắm "

Nhìn cô ấy không quan tâm mà bước vào lớp học giảng dạy tiếp, tôi đứng mép cửa nhìn vào, nước mắt tôi rơi xuống, khóc không lên tiếng, trái tim như bị xé nát khi đứng trước mặt nhưng lại chẳng làm được gì.

Tôi gục xuống khóc, khóc vì cô ấy không nhận tình cảm của mình khóc vì tình duyên gặp quá nhiều trắc trở về giới tính và tuổi tác, khóc vì trái tim tại sao lại rung động ngay thời điểm ấy.

" chúng ta đi thôi... "

" ông có để 2 miếng giấy đấy dưới gối cháu không? "

Tôi có viết hai lá thư gửi tới mẹ và cô An, tôi không muốn ra đi mà không có lời nào để chào biệt.

" rồi... "

" vâng..chúng ta đi thôi... "

Có lẽ từ đầu tôi không nên rung động, những lần vui đùa cùng nhau chỉ là mơ tôi thật tiếc, phải chi được mơ vài thì tôi cũng chịu, nhưng đâu thể.

Đáng lẽ ra không nên tồn tại cảm xúc này, thứ đó chỉ giết con tim mà không tổn hại đến thân xác nó còn đau đớn hơn những cái ch.ết, trong khi mà tiếp tục sống với trái tim đã mục nát.

Hẹn thế gian kiếp sau nhé.



:::

Trong phòng bệnh của Anh có những tiếng khóc của người họ hàng người quen, người khóc lớn nhất là mẹ Anh, cô ấy thật sự rất đau khổ, chưa hết chuyện này lại chuyện khác, cô ấy than thà rằng phải chi cô ấy làm việc bên đây ít tiền nhưng ấm cúng, còn hơn giàu sang lại đau khổ.

Những tin tức Anh qua đời vì tai nạn được lan rộng khắp nơi quê nhà, ai ai cũng đều tiếc nuối cho một cuộc đời nhỏ bé ấy, khi cô An nghe tin thì đã không thể tin nổi, vừa mới nói chuyện ôm nhau kia mà?.

" cô là Thuý An đúng không? "

" vâng, có chuyện gì không chị? Chị là..mẹ Thị Anh hả? "

" đây là thư từ biệt con tôi gửi cho cô... "

" vâng... "

" không còn gì nữa, tôi về đây " mẹ Anh nhìn cô An với ánh mắt câm ghét

" a... vâng chị về cẩn thận " cô cảm thấy lạnh sóng lưng với ánh nhìn của mẹ Thị Anh

Cô An vẫn đang bối rối vì chuyện này, về tới nhà cô ấy mở thư ấy ra và đọc, trong thư là những lời nói thật lòng của Thị Anh.

Gửi cô An của em.

Cô đọc được bức thư này có lẽ đó là lúc em đã rời xa thế gian này rồi, em viết không nhiều mong cô sẽ thương lòng mà đọc hết ạ. Tấm thẻ đen em gửi cô chứa 50tỷ và nó sẽ giúp cô sống tới cuối đời, em không muốn cô vứt bỏ nó, cô hãy sài nó coi như một chút lòng tình nha, em xin cô. Còn nữa em mong cô sẽ qua đời vì bệnh tuổi già mà không phải tai nạn hay bệnh chết người nào khác, em chỉ mong vậy thôi, nếu cuộc đời này có khắc nghiệt với cô quá, em chờ cô kiếp sau nhé, em sẽ bù đắp cho cô nếu em có cơ hội, em mong kiếp sau em gặp lại cô và nhìn cô hạnh phúc với người mình yêu và ấm no với chồng và con cái, chúc cô luôn vui vẻ và xinh đẹp và có một cuộc đời ít sóng gió nhé, nếu có thể em sẽ bên cô tới cuối đời, em xin hứa bằng cả trái tim.

EM YÊU CÔ.

Người gửi

Hoàng Thị Anh

Đọc xong bức thư cô An khóc nức nở bên giường vì đã không thể yêu Anh và không cho Anh hôn mình lần cuối, cô ấy thật sự hối lỗi vì những hành động của mình, vì mình mà Anh mới ra đi một cách đau đớn như vậy, vì mình mà đã g.i.ế.t một đứa trẻ đang tập trưởng thành, một đứa trẻ với trái tim nhỏ bé ấy.

Cuộc đời Anh vẫn còn dài và đầy trông gai nhưng lại không thể bước tiếp chỉ vì cô ấy.

Cô An đến dự đám tang của Anh mà lòng cảm thấy áy náy vì mình mà thành ra chuyện này, để tấm thẻ đen kế bên di ảnh rồi cô An khóc nức nở trước di ảnh ấy.

Cô An-: xin lỗi vì đã không thể yêu em, cô đã suy nghĩ rất nhiều, với độ tuổi và giới tính cô sợ xã hội sẽ không để mình thật sự hạnh phúc, và điều quan trọng cô không thể rung động với con gái, cô xin lỗi...thật sự xin lỗi học trò của cô...

Thị Anh-: nếu có kiếp sau em mong mình là trai để có thể dễ dàng chăm sóc và bảo vệ cô hơn, em mong kiếp sau người cô gặp mang linh hồn em là trai, em chỉ muốn nói EM THẬT SỰ RẤT YÊU CÔ.

' dù sao thì cô cũng đâu có yêu em đâu '
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.