" a đường nhà tôi ít đèn lắm với lại gần tôi đi bộ cũng mau không sao đâu "
"à em không phiền đâu... "
Nhìn cô Kim đi theo mẹ tôi mẹ lòng tôi an tâm thở nhẹ rồi ăn tô phở.
" ăn ngụi có ăn được không? "
" em ăn được mà không sao đâu "
" An kêu tô khác nha "
" thôi uổng tiền lắm, em ăn được mà "
" xời giàu vậy mà cũng uổng sao "
" cũng uổng chứ "
" thôi ăn đi nở hết rồi kìa, ăn hết không An ăn tiếp cho "
" a thôi An ăn đau bụng chết, phở cũng nở được xíu rồi "
" thôi màaa "
" để em ăn rồi về lẹ nèeee "
" hứ, ăn lẹ đi "
...
Tôi xin cô An lội bộ hóng gió một xíu rồi về, cũng sẵn đi kiếm mẹ tôi sao rồi, tôi sợ mẹ tôi lại cô đơn.
Bước đi tới cầu đi bộ thì thấy cô Kim đang đứng nói chuyện với mẹ tôi, nhìn mẹ tôi cao hơn cô Kim một chút cũng rất ra dáng gì ấy nhỉ, rất hợp đôi á nha.
Đứng rình hai người họ trò chuyện một chút thì tôi thấy mẹ tôi bật khóc lên rồi tựa vào vai cô Kim, còn cô Kim thì dỗ dành cô ấy, lúc này tim tôi đau lên tôi muốn nhào tới ôm mẹ vào lòng, tôi biết vì sao mẹ tôi lại khóc và cũng biết vì sao mẹ lại muốn tâm sự với cô Kim.
Hai người đều là mẹ đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-say-dam-co-giao-cap-2-cua-toi-roi/2201373/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.