" ông nói ai không biết chăm sóc? Ông nói mẹ tôi không biết chăm sóc thì ông đâu có được như ngày hôm nay? "
" à à ranh con tạo phản đấy à? "
" ừ đúng đấy, tôi tạo phản đấy thì sao còn đỡ hơn ông ăn bám rồi tạo phản với mẹ tôi! "
" à m được lắm "
" bây giờ tôi chỉ nói một câu, ông về thăm bà hoặc ông cứ ở đó luôn đi khỏi về, bà không cần đứa con như ông "
" ý m là sao... "
*tút* mẹ tôi bấm tắt cuộc gọi vì quá đau khổ chăng.
" thôi được rồi, bao nhiêu đủ rồi đừng nói nữa "
" vâng, con xin lỗi... "
Bây giờ là 1h sáng, giấy tờ thủ tục cũng đã xong, tôi và mẹ chưa ăn vì từ tối tới bây giờ và bụng đang rất là đói.
" mẹ ăn gì không con mua? " tôi ngồi nhìn mẹ đang gục xuống mà không nói gì
Tôi không muốn nói thêm liền dắt xe chạy đi mua cháo cho tôi và mẹ ăn.
" mẹ ăn cháo nhé? "
Mẹ tôi vẫn gục ở đấy.
" con ăn đi mẹ không ăn đâu... "
Tôi nâng mặt mẹ lên, ôm mẹ thật chặt, xoa xoa tấm lưng có hơi run rẩy ấy.
" *hic* mẹ xấu lắm đúng không? *hic* "
" không mẹ rất đẹp, rất là đẹp luôn ạ "
" vậy tại sao? Ba con lại bỏ mẹ? *hic* " mẹ tôi run rẩy nắm vai tôi
" tại ba có mắt như mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-say-dam-co-giao-cap-2-cua-toi-roi/2201370/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.