Tang Phong vẫn trước sau như một, lúc ăn cơm an tĩnh đến lạ, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào.
Lúc Bạch Hiểu ăn được một nửa, Tang Phong đã ăn xong rồi. Dù xong hắn vẫn không nhúc nhích, mà ngồi ngay ngắn ở đó, mí mắt hơi rũ, dường như đã nhập định.
Mới đầu Bạch Hiểu còn chưa chú ý tới dị thường này, nhưng sau khi nhìn thấy, cậu lại không tiện mở miệng —— bọn họ cũng không thân đến mức có thể bỏ qua thân phận địa vị.
Cũng may loại không khí xấu hổ này, Bạch Hiểu đã rất quen thuộc.
Bạch Hiểu coi như người ngồi bên cạnh là một bức tượng, nên ăn thì ăn, nên đút gà con ăn thì đút gà.
Rất nhanh, Bạch Hiểu đã ăn cơm xong, mà ngay lúc này, bức tượng điêu khắc bên cạnh cuối cùng cũng sống lại.
Hầu như cùng một lúc với Bạch Hiểu buông đũa, Tang Phong xoay đầu qua, con ngươi kim sắc nhìn thẳng mắt Bạch Hiểu: “Có rảnh không?”
Bạch Hiểu đang muốn đứng dậy thu dọn mâm đồ ăn, nghe vậy lại thả mông vào chỗ ngồi: “A, có rảnh. Điện hạ có chuyện gì sao?”
Tang Phong ra vẻ nghiêm túc: “Có thể giành cho tôi chút thời gian được không?”
Bạch Hiểu: “……”
Những người khác: “??!!!”
Bọn họ nghe được cái gì?!
Căn tin im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, nhưng trong đầu mỗi người ở đây, đều như có một trận pháo hoa nổ tung, hơn nữa còn não bổ đủ loại tình tiết trăm hoa đua nở.
Bạch Hiểu hoàn toàn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-lai-lai-lai-nay-mam-roi/3358106/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.