Thời gian xuất phát là 10 giờ sáng mai, mà hiện tại đã là 4 giờ chiều.
Ngày mai khẳng định sẽ không có thời gian cho Bạch Hiểu, cho nên cậu muốn trong hôm nay xử lý hết hành lý và mọi chuyện.
Vì thế, sau khi chuẩn bị hợp đồng và thủ tục tương ứng xong, Bạch Hiểu liền xin phép Lục Vinh, cậu phải về căn hộ đã thuê một chuyến.
“Tôi cho người cùng đi với cậu, dọn đồ linh tinh gì đó để hắn làm là được. Chẳng qua cậu phải tận lực về 10 giờ đêm nay.”
Lục Vinh chu đáo sắp xếp cho Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu rất cảm kích: “Tôi sẽ về nhanh thôi, cảm ơn Lục chuẩn tướng.”
Lục Vinh xua tay: “Không cần khách khí. Đúng rồi, cậu cũng mang ấu tể khủng trảo thú theo đi, bằng không lát nữa nó tỉnh lại không thấy cậu, hẳn sẽ làm ầm ĩ lắm.”
Bạch Hiểu cười: “Được.”
Căn hộ bây giờ của Bạch Hiểu, đã ở được hơn một năm, đồ đạt cũng không ít, nhưng thứ thật sự cần mang đi, kỳ thật lại không có bao nhiêu.
Có điều, Bạch Hiểu vừa thu dọn, thì lại dọn tới lúc mặt trời lặn xuống Tây Sơn.
Lúc chỉ còn lại một ánh chiều tà, bà chủ nhà đến —— Bạch Hiểu vừa về đã liên lạc với bà, bà đã chạy tới từ con phố bên kia.
Chủ nhà là một bà lão rất hòa ái thiện lương, lúc Bạch Hiểu vừa mới tới, tháng đầu tiên đã được bà miễn phí. Ngày thường bà cũng chiếu cố Bạch Hiểu lắm, yêu thương cậu như con cháu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-lai-lai-lai-lai-nay-mam-roi/2880999/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.